Chương :
Lời này vừa dứt, không ít ông lớn kinh doanh ở huyện Thiên Sơn đều thay đổi sắc mặt.
Lương Khởi là một nhân vật có tiếng tăm lửng lẫy ở huyện Thiên Sơn, tổng tài sản chỉ đứng sau Vạn Tứ Hải, tham gia vào lĩnh vực bất động sản, cách làm việc luôn luôn bụng dạ nham hiểm.
Bọn họ thực sự không ngờ Lương Khởi lại là chú hai của Lương Mãnh.
“Lương Khởi?” Vạn Tứ Hải nhướng mày.
Lăn lộn ở huyện Thiên Sơn nhiều năm như vậy, đương nhiên Vạn Tứ Hải quen biết Lương Khởi.
Chỉ là việc kinh doanh của Lương Khởi chủ yêu không ở huyện Thiên Sơn, cho nên ông ta chỉ vỏn vẹn gặp Lương Khởi có một lần.
Khiến Vạn Tứ Hải không ngờ là chú hai của Lương Mãnh lại là HN Khởi nham hiễm này, chẳng trách Lương Mãnh lại không hệ kiêng ky như vậy.
Nhìn thấy những ông lớn ở Thiên Sơn lân lượt thay đôi sắc mặt, vẻ hoảng sợ trên mặt Lương Mãnh dần dần tàn thành mây khói.
Đúng vậy, Lương Khởi là chú hai của anh ta, với tiêng tăm lừng lẫy của chú hai, ai dám đắc tội anh ta?
Cho dù là Vạn Tứ Hải, chú hai của anh ta cũng không hề sợ.
Dương Tiêu cười lắc đầu: “Hơi thú vị đây!”
Vôn dĩ Dương Tiêu cho răng ông lớn đứng sau Lương Mãnh là một người giàu có ở huyện Thiên Sơn, nhưng không ngờ đó lại là Lương Khởi.
Không thể không nói Lương Khởi này có chút tài năng, bất động sản bao phủ toàn bộ tỉnh Hà Nam, thậm chí ở thành phố Trung Nguyên cũng có chút danh tiêng.
Dương Tiêu từng nghe nói đến người này, bởi vì biệt thự bên hồ Nhạn Minh vốn là do đội xây dựng do Lương Khởi phụ trách.
“Lương Khởi thì sao? Hừ! Mau cút cho tôi” Vạn Tứ Hải không hệ khách sáo.
Xét về tài sản, giá trị con người của ông ta gập mây lần Lương Khởi. Xét về quan hệ, quan hệ của ông ta phủ khắp tỉnh Hà Nam, một Lương Khởi nhỏ bé chẳng là gì cả.
Nêu là bình thường, đương nhiên Vạn Tứ Hải sẽ không muôn đắc tội nhân vật như Lương Khởi này. Đáng tiếc, Lương Mãnh này có mắt không tròng đắc tội Dương Tiêu.
Rốt cuộc Dương Tiêu kinh khủng cỡ nào Vạn Tứ Hải biết rất rõ, một Lương Khởi nhỏ bé dám đắc tội Dương Tiêu, đó chính là cầm đèn lồng tìm phân trong nhà vệ sinh!
Nghe vậy, vẻ mặt của Lương Mãnh thay đôi điên cuông: “Ong chủ Vạn, ý của ông là gì? Không cho thể diện, chắc chắn muốn lo chuyện bao đồng hả?”
Anh ta cho rằng nói ra tên chú hai của mình thì Vạn Tứ Hải sẽ nê mặt chú hai của anh ta, không làm anh ta khó xử. Ai ngờ ngay cả khi anh ta nói ra tên chú hai của mình, Vạn Tứ Hải trước mặt này vẫn không hề buông tha.
“Tôi lo chuyện bao đồng? Tôi thấy các người đang tìm chêt! Mau cút đi!”
Vạn Tứ Hải nôi trận lôi đình.
Vạn Thiền cười khẩy: “Bồ tôi bảo các người cút, các người không nghe thấy hả?”
“Đây…” Lương Mãnh hoàn toàn ngắn người.
Nếu Vạn Tứ Hải không đề mặt chú hai của anh ta, thì anh ta cũng thật sự không biết làm sao.