Chương :
Không có bằng chứng đầy đủ, có đánh chết Triệu Văn Triết cũng sẽ không thừa nhận.
Hạ độc giết hại bà cụ, một khi có được băng chứng xác thực, anh ta sẽ phải đối mặt với án tử hình.
“Tôi nói lung tung? Chuyện đã đến nước này, anh còn cảm thây mình có thê bao biện?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Bịch bịch bịchI Đúng lúc này, ông Triệu Triệu Thiết Căn cùng những người khác nghe được tin vội chạy tới.
Nhìn thầy những người kia nhắm vào Triệu Văn Triết, Triệu Thiết Căn sửng sốt: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc, Triệu Cầm, Triệu Liên và những người khác cũng kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, bọn họ hơi không rõ, chăng lẽ Triệu Văn Triết chính là người hạ độc giết hại bà Triệu?
Mọi người đều biết, Triệu Văn Triết là người có cuộc sống tốt nhất nhà họ Triệu, vậy tại sao anh ta lại hạ độc giết hại bà Triệu? Chuyện này không khoa học!
Triệu Văn Triệt đáp trả trước: “Bác cả, bọn họ vu không tôi, Dương Tiêu và Hồ Khoan Quảng vụ không tôi, bọn họ nói tôi hạ độc giết hại bác gái!”
Cái gì! Triệu Văn Triết hạ độc giết hại bà Triệu?
Lời này vừa dút, sắc mặt của mọi người thay đôi lớn.
“Chàng trai, không lẽ thật sự là Triệu Văn Triết làm?” Triệu Thiết Căn khó tin hỏi.
Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Mọi người, sự thật đã được đưa ra ánh sáng, hung thủ thực sự đứng sau chính là Triệu Văn Triệt.”
“Cái quằn, đừng ngậm máu phun người, cậu mới là hung thủ, nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi là do cậu đưa, cậu dựa vào đâu mà vu không, tôi?” Triệu Văn Triết kích động lạ thường, giông như đã phải chịu nôi nhục lớn.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi ngậm máu phun người? Triệu Văn Triệt, anh còn muôn bao biện, tốt, vậy tôi sẽ dùng sự thật nói cho anh biết!”
Nói xong Dương Tiêu nhìn Hồ Khoan Quảng.
“Tôn Phú Quý, nói cho cậu ta biết, tất cả những chuyện này là như thế nào!” Cấp dưới của Hồ Khoan Quảng đầy Tôn Phú Quý ra.
“Phú Quý!” Nhìn thấy Tôn Phú Quý, Triệu Liên cực kỳ hoảng sợ.
Tôn Phú Quý?” Ba người Đường Kiến Quốc, Triệu Cầm và Đường Mộc Tuyết cũng kinh hãi.
“Bói!” Tôn Bằng hoảng sợ thót lên.
Chuyện đã đến nước này, Tôn Phú Quý chỉ muốn đầu thú đề được khoan hông, giảm nhẹ hình phạt.
Tôn Phú Quý rơi lệ đây mặt, ông ta nhìn Triệu Liên: “Liên Liên, tôi có lỗi với bài Tôi có lỗi với bà và Bằng Bằng.”
“Có lỗi với tôi và Bằng Bằng? Không lẽ ông…” Triệu Liên trọn tròn mặt như đang nghĩ đến điều gì đó.
Tôn Phú Quý giống như quà bóng xì hơi uê oải nói: “Đúng vậy, chính tôi đã hạ độc vào canh nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, tất cả là do Triệu Văn Triết bắt tôi làm!”