Chương :
Cả người Triệu Văn Triết toát ra hơi thở giết người giãy dụa nói: “Thả tôi ra, tôi phải giết Dương Tiêu, giết cả nhà nói”
“Ha!” Dương Tiêu tự giễu.
Loại tiểu nhân nham hiểm như Triệu Văn Triết này, thực sự có thê.
Dương Tiêu lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Vạn Tứ Hải: Triệu Văn Triết đã bị bắt, sáng nay sẽ kết án!
Ân nhân, đã nhận được!
Rất nhanh Vạn Tứ Hải đã trả lời lại.
Dương Tiêu ghét cay ghét đắng loại cặn bã như Triệu Văn Triết, loại người như này nên nhanh chóng bị đưa ra công lý mới là lựa chọn sáng suốt.
Anh gửi tin nhắn này cho Vạn Tứ Hải là vì muốn Triệu Văn Triết bị kết án tử sớm hơn.
Giết cả nhà tôi? Rát tốt! Vậy anh mau chóng xuông địa ngục đi!
Hồ Khoan Quảng nhìn Tôn Phú Quý: “Tôn Phú Quý, anh là đồng lõa, nhi đi cùng chúng tôi!”
“Phú Quý, tại sao? Tại sao lại làm thế này?” Triệu Liên đã khóc không thành tiêng.
Tôn Bằng khó mở miệng, vẻ mặt bi thương.
Trong nháy mắt Tôn Phú Quý như già đi mẫy chục tuổi, vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Liên: “Liên Liên, xin lỗi, nhân lúc còn trẻ bà tìm người khác kết hôn đi!”
Ông ta biết một khi mình vào tù, dù có cơ hội nhìn thấy. mặt trời lần nữa, thì có lẽ đã ở tuôi già.
Sau đó, Tôn Phú Quý nhìn về phía Tôn Bằng: “Bằng Bằng, bố khiễn con thất vọng rồi, bây giờ con đã trưởng thành, sau này đừng chơi bời lêu lông nữa, càng không thê bước theo vệt xe đồ của bói”
Nói xong Tôn Phú Quý xấu hồ không dám nhìn Triệu Thiết Căn, lên xe cùng Hồ Khoan Quảng.
Nhìn theo xe công vụ rời đi, tất cả mọi người đều có tâm trạng phức tạp, ai có thê ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Triệu Thiết Căn thở dài sâu, dẫn đầu nhìn Dương Tiêu, xúc động nói: “Chàng trai, xin lỗi, hôm qua tôi đã hiểu lầm cậu, mong cậu thứ lỗi!”
Đám người nhà họ Triệu đều nhìn Dương Tiêu với vẻ xin lỗi, họ vô cùng xâu hồ vệ những gì mình đã làm.
“Dương Tiêu, xin lỗi, hôm qua tôi đã hiểu lầm cậu, thật xin lỗi!”
“Dương Tiêu, thực xin lỗi, hôm qua chúng tôi hiểu đã lầm cậu, mong cậu đừng để bụng.”
“Dương Tiêu…”
Nhìn những người nhà họ Triệu hồi hận trước mặt, Dương Tiêu xua tay nói: “Mọi người khách sáo quá rồi!”
“Nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi là do tôi tặng, nên Triệu Văn Triết mới đề ý tới nó, cái chết của bà ngoại có trách nhiệm của tôi!”
Sau sự việc này, Dương Tiêu lại lần nữa hiểu sâu đạo lý không nên tiết lộ của cải cho người khác đề đề phòng trộm cướp này.