Chương :
“Mộc Tuyết, chúng ta đều là người nhà họ Đường, tôi có thê đề vị trí này cho cô, nhưng câu xin cô đừng đuôi tận giết tuyệt, những người ngôi đây đều là họ hàng của côi”
Đám con cháu nhà họ Đường lần lượt lộ ra vẻ đau khổ nhìn về phía Đường Mộc Tuyết.
“Em gái Mộc Tuyết, tôi biết sai rồi, những năm qua tôi không nên nhằm vào cô! Tôi bị ma quỷ ám, xin lỗi!”
“Đúng vậy Mộc Tuyết, bây giờ bác cả mới nhận ra, Mộc Tuyết cháu mới là lựa chọn phù hợp cho vị trí chủ nhà nhà họ Đường.”
“Xin lỗi Mộc Tuyết, quả thật hai năm qua chú hai có thành kiên với cháu, nhưng năng lực của cháu được nhà họ Đường công nhận là mạnh nhất.
Hai ngày trước bà nội trục xuất cháu, tôi muôn đứng ra nói thay cháu, nhưng tôi nào dám cãi lời đám người bà cụ, mong Mộc Tuyết đừng trách chú hai vô tình!”
Lúc này, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường lần lượt đứng ra xin lỗi, hồi lỗi. Bọn họ hiểu sâu sắc một khi rời khỏi nhà họ Đường, họ không khác gì chó nhà có tang. Sau sự kiện hôm nay, bọn họ đã được định sẵn trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Giờ phút này, đám con cháu nhà họ Đường biết rất rõ, vì miệng cơm của bản thân, bọn họ không thê không nhân nhượng Vì lợi ích toàn cục, cúi đầu hạ thấp kiêu ngạo.
Dương Tiêu cười lạnh nói với bà cụ Đường: “Bà nội, bà đang uy hiếp Mộc Tuyết Nói cho bà biết, vị trí này Hồi? nay bà phải cho, không cho cũng phải chol”
Nói xong, trên người Dương Tiêu toả ra một loại hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn bộ phòng họp của nhà họ Đường.
Đây là tôi hậu thư của Dương Tiêu dành cho bà cụ Đường, bao năm qua bà cụ Đường đã chà đạp sâu sắc lên tôn nghiêm của anh và Đường Mộc Tuyết. Bây giờ bà cụ Đường còn bảo vệ tự tôn đáng thương cuỗi cùng của mình, thật nực cười.
“Mộc Tuyết!” Bà cụ Đường vội nói.
Đường Mộc Tuyết nhíu mày thật sâu, cuồi cùng cô gật ‹ đầu nói: “Bà nội, tôi hứa với bà sẽ giữ những người nhà họ Đường lại!”
Nghe vậy, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường như được miễn tội chết.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tôi biết ngay em gái Mộc Tuyết có tắm lòng bao dung mà, không hề so đo với chúng tai”
“Đúng đúng đúng, vừa nhìn đã biết Mộc Tuyết là người có tắm lòng bao dung mà, sao có thể so đo với chúng ta?”
“Mạnh mẽ, Mộc Tuyết rất mạnh, không biết so với Đường Hạo mạnh hơn bao nhiêu lần, ở trước mặt Mộc Tuyết, Đường Hạo mới là phôi thai thô kệch không lên được sân khấu!”
Bị đám người nhà họ Đường chế giêu, từng câu từng chữ như mũi dao sắc bén đâm vào tim Đường Hạo, Đường Hạo uất ức suýt hộc máu.
Ngày thường, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường này giông như cọn chó lây lòng anh ta, hiện tại tất cả đều trở mặt nhanh hơn lật sách, Đường Hạo tức đến mức mũi sắp bốc khói.
Nghe thấy lựa chọn của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không khỏi hơi kinh ngạc. Năm năm qua, năm năm trọn vẹn, Đường Mộc Tuyết vẫn tốt bụng như vậy.
Giữ lại mấy người nhà họ Đường này cũng không sao, dù sao đám người này vẫn là người hiểu rõ nhà họ Đường nhất. Chỉ cân sau này đám con cháu dòng chính nhà họ Đường này cần trọng, không tranh giành quyên lực thì mọi chuyện đêu dễ nói.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu, khẽ căn răng.