Chương :
Lúc này, thân hình Dương Tiêu thẳng như kiếm, trong mất lóe ra tia sáng lạnh: “Những người ở nhà họ Dương ở Đề Đô cứ yên tâm, đợi ngày Dương Tiêu tôi trở về nhất định sẽ chào hỏi khắp nơi!”
Trước khi ròi Trung Nguyên, quản gia Trịnh Thu của nhà họ Dương ở Đề Đô đã làm một việc, đó là tìm Đường Dĩnh lấy lại quà cười giá trên trời.
Đồ trang sức vẫn còn đó, nhưng _ Đường Dĩnh đã tiêu gân hết sô tiên mặt.
Mặt mày Đường Dĩnh trắng bệch nói với Đường Hạo: “Anh, thật sự phải đưa ra hết cho bọn họ sao?”
“Dĩnh Dĩnh, chúng ta đã không còn chỗ nào để đi, đưa cho bọn họ đi.
Nếu không đưa, một khi nhà họ Dương ở Đề Đồ làm khó, cũng đủ khiến SiuRt ta thịt nát xương tan!” Vẻ mặt Đường Hạo hoảng sợ.
Kèm theo thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô bị lộ, theo sau Đường Mộc Tuyết đã trở thành người đứng đầu nhà họ Đường. Thời đại thuộc về anh ta, Đường Hạo giờ đã qua, hào quang năm xưa cũng không còn nữa.
Kết thúc rồi! Mọi thứ đều kết thúc!
Ngay từ đầu đã định sẵn bọn họ sẽ thât bại.
Đường Hạo ngây thơ nghĩ rằng trục xuất Đường Mộc Tuyết khỏi nhà họ Đường, anh ta sẽ là người thắng lớn nhật trong ván cờ này. Ai biệt răng đạo cao một thước, ma cao một trượng, trong ván cờ này anh ta đã thua hoàn toàn.
Chết tử tế còn hơn sống Ÿ lại, tuy rằng thua Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết nhựng Đường Dĩnh không muôn chết.
Nghĩ đến nhà họ Dương ở Đề Đô một khi tức giận, muôn hai anh em bọn họ bóc hơi khỏi thế giới cũng là chuyện dễ dàng.
Đường Dĩnh không khỏi nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt nói: “Anh, em thật sự không cam lòng! Đường Dĩnh em có gì mà không bằng Đường Mộc Tuyết, tại sao Đường Mộc Tuyết lại may mắn như vậy?”
“Đừng nói nữa Dĩnh Dĩnh, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, anh không tin đời này chúng ta sẽ không có cách nào giãm đạp Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết!” Đường Hạo vô cùng tức giận.
Anh ta thầm thề trong lòng, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh ta sẽ trở thành ngư tối cao, sẽ đề Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết quỳ trước mặt anh ta như chó vẫy đuôi với chủ.
Nỗi nhục mà hôm nay Đường Hạo tôi phải nhận, Đường Hạo tôi nhớ kỹ, : tương lai Đường Hạo tôi sẽ trả lại gập nghìn lần, gấp vạn lần.
Đường Dĩnh nghẹn uất nước mắt chảy dài, cô ta rất không cam lòng lần lượt cởi bỏ đồ trang sức trên người mình.
Trong thời gian này, Đường Dĩnh coi mình là quý cô sắp gả cho một gia đình giàu có.
Tuy nhiên, hiện thực lại là một đòn giáng mạnh vào Đường Dĩnh, khiến đâu óc Đường Dĩnh ong ong, chẳng khác gì rơi xuông vực sâu không đáy.
Đường Dĩnh lau nước mắt, ánh mắt phẫn hận như rần độc: “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, hai người chờ đó cho tôi, chỉ cân Đường Dĩnh tôi còn sống hai người chưa xong với tôi đâu!”
“Thời gian của tôi rất có hạn!” Quản gia Trịnh Thu lạnh lùng nói.
Đường Hạo sợ Trịnh Thu tức giận, anh ta thúc giục: “Dĩnh Dĩnh, nhanh lên, đừng lề mề nữa!”
“Đáng ghét!” Đường Dĩnh điên cuồng cùng cực.