Chương :
Hít sâu một hơi, Đường Mộc Tuyết sỉ mê nhìn Dương Tiêu căn răng: “Dương Tiêu, đêm nay vì em cởi áo nới thắt lưng đi!”
Cái gì! Vì Đường Mộc Tuyết cởi áo nới thắt lưng?
Không… không lẽ đêm nay cuối cùng bọn họ cũng tu thành chính quả?
Nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đầy e thẹn như thiếu nữ của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không khỏi nuốt nước bọt.
Mặc dù hoa hông đẹp nhưng cân phải có lá xanh mới nở được, trong khi vẻ đẹp của Đường Mộc Tuyết là thuận khiết và tự nhiền, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Trong chốc lát, bị Dương Tiệu nhìn chăm chú, Đường Mộc Tuyết siết chặt góc quân áo.
“Đợi… đợi lát nữa, anh… anh phải nhẹ nhàng một chút!” Mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng.
Trong khoảng thời gian này những việc trải qua thay đôi rât nhanh, Đường Mộc Tuyêt đã yêu Dương Tiêu rât sâu sắc, tình yêu đó đã ghim sâu vào trong xương của cô, không thế tách rời.
Dương Tiêu không tự chủ được nữa bố nhào về phía Đường Mộc Tuyết.
Đã năm năm, ròng rã năm năm.
Sau những thay đổi bắt ngờ, cuối cùng anh cũng có thế cá nước thân mật với Đường Mộc Tuyết, đây là điều mà Dương Tiêu mơ ước tha thiệt.
Chọt đèn vụt tắt, một đôi nam nữ trẻ tuổi giải toả cảm xúc mạnh mẽ của giới trẻ.
Đề tránh bị quấy rày, lần này Dương Tiêu còn đặc biệt tắt điện thoại.
Tuy nhiên, điều khiến Dương Tiêu suy sụp là đã có chuyện xảy ra.
Bang bangI!
Ngay khi cả hai sắp đóng góp cho thế hệ tiếp theo của nhân loại, cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đầy ra.
“Cậu Hoa, đây là chỗ ở của anh Dương và cô Đường, không được phép tự ý xông vào!” Một giọng nói vang dội vang lên.
Ngay sau đó, giọng điệu tương đối non nớt vang lên khắp. biệt thự: “Anh Dương, anh đang ở đâu? Tôi là Hoa Triên Bác, chị của tôi xảy ra chuyện rồi!”
Gì! Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc lại bị ép buộc dừng lại?
Trong đêm đen Đường Mộc Tuyết xấu hồ không thôi, mà Dương Tiêu trợn to hai mắt, trong lòng suy sụp tột đỉnh.
Má nói Ông trời ơi, ông có cần chơi tôi như thê này không?
Mỗi lần đến thời khắc mắu chốt nhất lại rùm beng lên, định cho tôi cả đời này làm lão xử nam hả?
“Cậu Hoa, đây là khu biệt thự bên hỗ Nhạn Minh, không chịu nổi sự ngang tàng của cậu, cậu mau đi ra ngoài, nêu không thì trách chúng tôi đuôi cậu đi!”
Hoa Triển Bác lại lo lắng hét lên: “Dương Tiêu anh Dương, anh đang ở đậu? Chị gái tôi xảy ra chuyện lớn, rất gấp!”
“Anh… anh…” Dương Tiêu mở miệng, tỏ vẻ được sinh không thê yêu thương.