Chương :
Ngay sau đó, hai mắt bà Đường trở nên vĩnh hằng, không còn thở được nữa.
“Bà nội!” Thầy. bà cụ Đường qua đời, Đường Hạo và Đường Dĩnh không nhịn được nữa kêu la thảm thiết.
Bà cụ Đường cứng cỏi khí phách một đời vì che chở cho con cháu của mình, lựa chọn sai đại cục, dẫn đến tuổi già tàn lụi ủ ê có kết cục bỉ thảm.
Với cái chết của bà cụ Đường cuộc chiến gia tộc này mới chính thức vén màn.
Dương Tiêu cũng không ngờ vì mình mà bà cụ Đường đang sông SỜ SỜ tức đến mức qua đời. Anh cũng không ngờ bà cụ Đường qua đời, Đường Mộc Tuyết lên nắm quyền, sóng gió thật sự mới sắp ập đền.
Aaal’ Nhìn thấy bà cụ Đường qua đời, Đường Hạo hét thảm thiệt, vang vọng khắp bâu trời.
“Dương Tiêu, tao và mày không đội trời chung, sớm muộn gì tao cũng sẽ tự tay lầy mạng của mày!” Vẻ mặt Đường Hạo dữ tợn điên cuồng hét lên.
Đường Dĩnh cực kỳ bi thương, cô ta năm chặt tay, thề trong lòng sẽ có một ngày sẽ tiêu diệt được Dương Tiêu, sẽ có ngày cô ta khiến Đưè òng Mộc Tuyết quỳ trước mặt mình sám hồi.
Lúc này, Dương Tiêu ở trong xe đã lên đường cao tôc.
Sáng sớm trên xe không có nhiều người, ngôi ghế bên cạnh là hai chị em ăn mặc thời thượng.
Người phụ nữ ăn mặc thời thượng cảm thán: “Tiêu Phong, anh chàng tên Dương Tiêu kia giỏi ghê, ở rê năm năm, không lộ thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô, như vậy mà cũng có thể nhịn được?”
“Chị, đây còn không phải chuyện giỏi nhất, mả giỏi nhất là người ta không cân sự trợ giúp của gia tộc lại có thê đổi được nhà họ Đường ở Trung Nguyên, đây mới là chuyện giỏi nhất!”
Thanh niên bên cạnh vui vẻ nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ thời thượng rât đặc sắc nói: “Đúng vậy! Quá giỏi, nghe nói Dương Tiêu này cũng không xâu trai, đặc biệt yêu vợ. Nếu chị có thể gặp được một ngư òi đàn ông tốt như vậy thì tốt biết mây.”
“Làm người phải có niềm vui tràn tr, lầy chồng phải lây Tiêu Thái Lang!”
Nghe vậy, Dương Tiêu không khỏi bật cười.
Tiêu Thái Lang? Xưng hô này thực sự thú vị.
Nghe thấy tiếng cười bất ngờ của Dương Tiêu, người phụ nữ thời thượng không vui nói: “Anh cười gì?”
“Không có gì!” Dương Tiêu cười nhạt nói.
Anh không muốn có thêm chuyện, nhưng thực sự rất buồn cười, anh không thê nhịn được cười.
Thanh niên nhếch môi: “Hừ! Nói cho anh biết, Dương Tiêu là thân tượng của tôi, anh đây là đang xúc phạm thần tượng của tôi. Kiêu người hay ghen tị với người khác như anh tôi thây quá nhiêu rôi, anh cứ ghen tị đi, loại cặn bã nhỏ như anh đứng trước mặt thần tượng tôi còn không bằng cái rắm!”
“Tiểu Phong, mặc kệ anh ta!” Ánh mắt của người phụ nữ thời thượng dân trở nên khinh thường.
Như thê khi Dương Tiêu cười là đang sỉ nhục nam thần, thần tượng của họ.
Dương Tiêu sờ mũi không giải thích, bây giờ anh chỉ muốn bình yên vô sự đến Giang Nam cứu Hoa Mộ Tranh.