Chương :
Ngay lúc Bạch Quỳnh cười điên cuông, một giọng nói bất hòa đột nhiên vang lên: “Chết chắc? Thật không? Ngại quá, hôm nay Dương Tiêu tôi đặc biệt tới đây!”
“Giọng… giọng nói này là của Dương Tiêu?” Nghe thây thê, Bạch Quỳnh vô cùng sợ hãi.
Nhìn xung quanh thì thấy vào lúc này ở công của gia tộc mạnh nhất ở Giang Nam có một chiếc chuông đồng to lớn, đứng bên cạnh chiêc chuông T là Dương Tiêu với đôi mắt rực lửa Nhìn Hoa Mộ Tranh đang tuyệt vọng, khoé môi Dương Tiêu kẻo lên: “Xin lỗi, tôi đến muộn!”
“Dương… Dương Tiêu, anh không sao?” Họa Mộ Tranh vui mừng rơi nước mắt.
Vừa nãy nghe tin Bạch Quỳnh mời tứ đại thân băn tỉa ở Giang Nam đích thân ra mặt nhằm vào Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh đã rất căng thắng, sợ Dương Tiêu sẽ gặp chuyện không may.
Không ngờ ngay trước khi tiệc cưới sắp bất đâu, vậy mà Dương Tiêu đã tới kịp.
Mặc dù Dương Tiêu không đạp lên đám mây đầy màu sắc, nhưng – khoảnh HBc hình bóng anh xuất hiện trái tim Hoa Mộ Tranh đã rung động sâu sắc.
Bạch Quỳnh hét lên như thể vừa nhìn thấy ma: Dtog Tiêu? Mẹ nó anh chui từ đâu ra?”
Rõ ràng anh ta đã bỏ ra rât nhiêu tiên mời tứ đại thần bắn tỉa ở Giang Nam giết chết Dương Tiêu. Theo lý mà nói, bây giờ Dương Tiêu đã chết chắc rồi, làm sao bây giờ anh ta có thể xuất hiện ở biệt thự nhà họ Bạch?
“Người này là ai? Không biết hôm nay là ngày vui của cậu Bạch hả? Thế mà đưa chuông tới, quá láo xược!”
“Đúng thế, đâu ra chuyện ngày vui của người ta lại đưa chuông tới chứ?
Không may mãn! Tôi thây tên nhóc này tới đây gây chuyện ý!”
“Cậu nhóc, biết chỗ này là chỗ nào không? Trong ngày vui của cậu Bạch lại dám đưa chuông tới, cậu chê sông lâu hả?”
Nhóm doanh nhân giàu có ở Giang Nam đều nhìn Dương Tiêu với ánh mắt không có thiện cảm, như thê đầu Dương Tiêu bị lừa đá, dám làm loạn ở đây.
Hầu hết tất cả những người có mặt tại hiện trường đều coi nhà họ Bạch là người đứng đầu, và phần lớn đều là những người có mong muôn qua lại với nhà họ Bạch.
Suy cho cùng, nhà họ Bạch là gia tộc mạnh nhất ở Giang Nam, có tính chất như nhà họ Cung ở thành phố Trung Nguyên, sức ảnh hưởng vô cùng sâu rộng.
Dương Tiêu không quan tâm đến những ánh mắt dòm ngó của đám ông to mặt lớn ở Giang Nam, anh đạp vào chiếc chuông đồng, chiếc chuông đồng trăm cân cứ thế bị Dương Tiêu đá văng ra xa, suýt nữa trúng Bạch Quỳnh.
Bang bangl Bạch Quỳnh sợ đến mức lảo đảo lùi lại.
“Dương… Dương Tiêu, anh điên hả?”
Bạch Cường thẹn quá hóa giận.
Hôm nay là ngày vui của anh ta, Dương Tiêu không chỉ đến gây rối mà còn tặng chuông, đây không ni là một sự sỉ nhục đối với mình sao?
Bạch Quỳnh điên cuồng cực độ, anh ta thật sự muôn tát cho Dương Tiêu đang sống sờ chết đi.
Ánh mắt Dương Tiêu như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh: “Cậu Bạch, trước đây tôi đã nhắc nhở anh rồi mà nhỉ? Hoa Mộ Tranh là nửa kia của tôi, hôm qua anh bắt cóc Mộ Tranh mang đi, đây không phải là không thích hợp sao? Thả Mộ Tranh, nêu không, hôm nay tôi thật sự sẽ tiễn anh về chầu ông bà!”