Nhìn tắm thẻ ngân hàng trước mặt, tất cả mọi người đều đồng loạt kinh ngạc, không ai có thể ngờ rằng giờ phút này Dương Tiêu lại bước ra.
Đường Mộc Tuyết lập tức tiền lên, cầm tắm thẻ ngân hàng nhìn Dương Tiêu nói: “Bộ trang phục này mặc dù rất đẹp, nhưng không phủ hợp với em.
Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Vừa nói, Đường Mộc Tuyết liền bước về phòng thử đồ, Dương Tiêu lập tức kéo cô quay lại, dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, em không thích nhưng anh rất thích.
Chúng ta chọn bộ trang phục này đi.
Dương Tiêu biết rõ Đường Mộc Tuyết chính là không nỡ mua, chính là sợ bản thân giả làm kẻ giàu có.
Hôm nay, hắn đã trở thành chủ nhân Long Môn, chỉ một bộ quần áo chưa đến một trăm chín mươi ngàn, đối với Dương Tiêu mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nếu bây giờ Đường Mộc Tuyết nói cô muốn mua máy bay trực thăng Dương Tiêu cũng không chớp mắt mà đồng ý với cô.
Ngay giờ phút này, Đường Mộc Tuyết tâm trạng rối bời, cô thật sự không hiểu được Dương Tiêu tại sao lại cố chấp đến như vậy, tình trạng gia đình như thế nào chẳng lẽ hắn không biết?
Cho dù năm năm nay Dương Tiêu có để dành được một số tiền, cũng không đủ để thanh toán món đồ mắc tiền như vậy.
Nếu tiếp tục kiên trì, lát nữa chắc chắn sẽ càng mắt mặt hơn, gần một trăm chín mươi ngàn, cho dù cô gom góp tất cả tiền tiết kiệm lại cũng không đủ một phần tư của chiếc váy đó.__,
Đường Đường cũng gấp gáp, cô tiến lên tức giận hét vào mặt Dương Tiêu: “Dương Tiêu tên phế vật này, anh đang muốn làm gì? Anh muốn chị tôi càng mất mặt hơn hay sao?”
Sau đó Đường Đường xoay người nhìn sang Đường Mộc Tuyết xin lỗi: “Chị hai, cho em xin lỗi! Là do em khiến chị mắt mặt, nếu sớm biết bộ trang phục này mắc đến như vậy, em đã không kéo chị vào đây!”
“Không sao cả!” Đường Mộc Tuyết an ủi.
Ngay giây phút này, Đường Đường càng căm hận Dương Tiêu, nếu như anh rễ của mình là một người tài năng, hoặc là một người có tiền của, hoặc là một anh hùng cái thế, có thể hai chị em hôm nay sẽ không mắt mặt như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến Dương Tiêu giống như ký sinh trùng sống trong nhà bọn họ năm năm nay, Đường Đường vừa tức vừa hận.
Chỉ đáng tiếc, đứng trước vận mệnh, tất cả đều vô lực.
“Ha Ha Ha Ha! Mua không nỗi chính là mua không nỗi, ở đây giả vờ cái gì?” Người con gái kia càng khinh thường nói.
Cô liếc mắt nhìn Dương Tiêu, phát hiện ra quần áo trên người hắn cộng lại từ đầu đến chân cũng không vượt quá hai trăm đồng, loại người như vậy làm sao có thể thanh toán được số tiền hơn một trăm chín mươi ngàn.
Chàng trai Versace đứng kế bên không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!”
Nhân viên bán hàng mặt không vui, nhìn sang Đường Mộc Tuyết nói: “Có nghe hay không? Nhanh chóng cởi quần áo ra đưa cho tôi!”
Sắc mặt Đường Mộc Tuyết trắng bệch, cô cắn chặt răng, bước về hướng phòng thử đồ, nhưng phát hiện bàn tay Dương Tiêu vẫn đang nắm chặt lấy cô.
“Anh làm gì vậy?” Đường Mộc Tuyết sắc mặt vô cùng khó coi, cô không muốn đợi lát nữa khi Dương Tiêu không thể thanh toán sẽ càng mắt mặt hơn.
Đường Đương hận không thể tán chết Dương Tiêu ngay tại chỗ, anh đã không có tiền còn ở đây ra vẻ ta đây để làm gì?
Không lẽ chờ lát nữa bảo vệ đến tống cổ bọn họ ra ngoài?
Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, những năm nay anh chưa từng mua qua cho em bắt kỳ bộ y phục đẹp nào, thật vô cùng xin lỗi em.
Từ nay về sau, bất cứ thứ gì em muốn anh đều có thể mua tặng eml”
Không biết tại sao, nghe những lời này của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, dù cho biết Dương Tiêu không cách nào mua nồi, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Có đôi khi, có nhiều người con gái không phải ham mê vật chất, chỉ cần có tâm ý là được, chỉ cần để cho bọn họ biết bạn có lòng quan tâm, trong lòng cô ấy đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Người con gái trang điểm lộng lẫy, khinh thường nói: “Tên kia, anh có tiền không? Bốc phét cái gì chứ? Toàn thân anh chưa đến hai trăm ngàn? Đã không có tiền còn ở nơi này bốc phét, không sợ mắt mặt sao?”
“Đúng vậy! Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng biến đi, đừng ở đây lãng phí thời gian của ông đây; có tin rằng tôi đánh anh đến ba mẹ nhận không ra không?” Người thanh niên mặc Versace không vui nói.
Nghe đến lời này, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết và Đường Đường lập tức thay đổi, bọn họ có thể cảm nhận được người thanh niên mặc Versace đang vô cùng tức giận.
Thanh viên bán hàng khinh thường nói: “Không tiền mà còn ở đây giả vờ gì; thật là nực cười, nhanh chóng cởi trang phục ra; nếu còn không phối hợp cô có tin hay không tôi sẽ kêu người đến tống cổ các người ra ngoài!”
Nhìn nhân viên bán hàng vô cùng tức giận nói, sắc mặt hai người Đường Mộc Tuyết, Đường Đường càng trở nên trắng bệch.
“Ai nói anh ta không đủ tiền mua?”
Ngay khi tất cả mọi người đều đang khinh thường Dương Tiêu, một âm thanh không giận mà uy vang lên như sắm, sau đó một người đàn ông khí vũ hiên ngang tiến về phía bọn họ..