Chuyện đã đến nước này, xem ra thế trận vừa rồi do Dương Tiêu bồ trí không hề có chút sơ hở nào.
“Thật nguy hiểm!” nội tâm Cát Hưu thầm nói.
May mắn vừa rồi bản thân không khiêu chiến trực diện với người thanh niên trước mặt này, nếu này bản thân quá nữa cũng phải thua trận cờ này.
Lạc Tử Thiên Nguyên, tuổi trẻ như vậy mà kỳ nghề lại cao thâm không kém so với mình là bao nhiêu, tại sao nhân tài như vậy bản thân trước giờ chưa từng nghe thấy tiếng tăm qua?
Dương Tiêu giành thắng lợi, Bạch Nguyên Kiệt giống như được tiếp thêm năng lượng phấn chấn nói: “Các lão đầu, ông có phục hay không? Đều là đệ tử thân truyền, nhưng thực lực lại cách biệt lớn như vậy?”
Hai người bọn họ tranh đấu cả một đời, lúc này Dương Tiêu lại chiến thắng trước Vương Hạo Nhiên, Bạch Nguyên Kiệt đương nhiên phải huênh hoang một lần trước mặt Các Hưu.
“Hừ! Bạch lão đầu, ông cũng đừng ở đây đắc ý, vừa rồi cũng chỉ là do Hạo Nhiên khinh địch mà thôi, nếu như Hạo Nhiên có thể nghiêm túc thi đấu, sớm muộn gì cũng giết thằng nhóc kia không còn manh giáp!” mặc dù Vương Hạo Nhiên đã bại trận, nhưng công phu võ miệng của Các Hưu tuyệt đối không cam chịu thế hạ phong.
Bạch Nguyên Kiệt cười châm chọc một tiếng nói: “Các lão đầu, nếu như lúc nãy đổi thành ông, e rằng kết cục cũng là chiến bại đi? Đừng tiếp tục cứng miệng phủ nhận nữa, kỹ năng Dương Tiêu mạnh bao nhiêu, trong lòng ông tất nhiên hiểu rõ!”
Bạch Nguyên Kiệt đứng trước khả năng chơi cờ của Dương Tiêu chắn động một phen, ông vừa rồi quả thật không nhìn ra những bước đi lúc ban đầu của Dương Tiêu chính là bước đệm cho bố cục chính phía sau.
Khả năng quan sát cùng mắt nhìn sắc bén hoàn toàn không thua kém bản thân.
Bạch Nguyên Kiệt vốn dĩ muốn biến ngựa chết thành ngựa sống, nhưng không nghĩ đến Dương Tiêu lại mang đến bát ngờ lớn như vậy đến cho ông.
Các Hưu vốn dĩ muốn phản bác vài câu, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Ông thừa nhận kỳ nghệ của Dương Tiêu vô cùng xuất chúng, cho dù vừa nãy do đích thân ông thi đấu cũng chưa chắc nắm phần thắng hoàn toàn.
Nhưng có điều, cũng phải nói rằng khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý vừa rồi của Bạch Nguyên Kiệt, Các Hưu tức giận đến mức râu muốn giật ngược cả lên.
“Tiểu tử kia, cậu tên là gì?” Các Hưu đen mặt nhìn sang Dương Tiêu gặng hỏi.
Dương Tiêu cung kính đáp lời: “Vãn bối là Dương Tiêu, kính mong Các tiền bối chỉ giáo nhiều hơn!”
“Hừ! Lão phu sẽ nhớ rõ cậu, Hạo Nhiên, chúng ta đi!” Các Hưu trừng mắt nhìn Dương Tiêu, tức giận hất ống tay áo, sau đó bước ra ngoài.
Các Hưu vốn dĩ muốn đệ tử đắc ý nhất của mình là Vương Hạo Nhiên đến đây gây rối một phen, nhưng không nghĩ đánh đến giữa đường lại nhảy ra một tên Dương Tiêu, phá hư kế hoạch của ông, chuyện này cũng đừng nhắc đến tâm trạng Các Hưu có bao nhiêu ấm ức.
Vương Hạo Nhiên cũng không để cho Dương Tiêu sắc mặt tốt đẹp, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tiêu, sau đó bước theo phía sau Các Hưu nhanh chóng rời khỏi.
Vương Nhìn theo dáng vẻ hùng hỗ tức tối phải quay về của Các Hưu, Bạch Nguyên Kiệt như trút được gánh nặng nhìn sang Dương Tiêu cảm kích nói: “Cậu Dương này, hôm nay may nhờ có cậu, nếu như không nhờ có cậu kịp thời ra tay cứu giúp, e rằng lão phu hôm nay khó lòng xoay chuyển được!”
“Bạch lão quá khen rồi, nếu chỉ dựa vào kỳ nghệ của ngài nhất định có thể đánh bại được Vương Hạo Nhiên, chuyện này tắt nhiên cũng không thành vấn đề, hôm nay chính là do hậu bối cướp hào quang của tiền bối!” Dương Tiêu cười nhạt nói.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu để mặt mũi cho mình như vậy, Bạch Nguyên Kiệt ha ha cười lớn, liên tục nói ba chữ rất tốt.
Cung Thiên Tề nhìn Dương Tiêu càng nhìn càng hài lòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại lễ phép, nếu để Dương Tiêu làm cháu rễ của mình thì càng thích hợp hơn ai khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Linh Nhi chớp mắt, trong lòng phức tạp khôn cùng.
Cô vốn dĩ muốn chỉnh Dương Tiêu một phen, không thể nghĩ rằng Dương Tiêu vậy mà lại có thể đánh bại Vương Hạo Nhiên, điều này hoàn toàn vượt ngoài khống chế của cô.
Lưu lại hội quán được một lúc lâu, Dương Tiêu liền canh đến thời gian Đường Mộc Tuyết gần tan ca liền chào tạm biệt mọi người rời khỏi.
Khi vừa đến Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, Đường Mộc Tuyết đã sớm rời khỏi công ty.
Trong lòng Dương Tiêu nóng như lửa đốt, nhanh chóng gọi cho Đường Mộc Tuyết, nhưng điện thoại lại hiển thị đối phương đã khóa máy.
Chuyện này thật sự khiến cho Dương Tiêu gấp gáp đến phát điên, có khi nào Đường Mộc Tuyết đã gặp phải người xấu rồi hay sao?
Dương Tiêu trước mắt quay trở về nhà, nhưng trong nhà không một bóng người.
Sau đó, Dương Tiêu lập tức lao đến những nơi Đường Mộc Tuyết hay đến tìm kiếm một phen, nhưng căn bản không tìm ra tung tích của cô ấy.
Màn đêm dần buông xuống, Dương Tiêu gấp gáp đến mức muốn báo cảnh sát.
Hắn không thể không âm thầm suy đoán có phải hay chăng thân phận của bản thân đã bị tiết lộ, nên Đường Mộc Tuyết đã bị những kẻ thù cũ của hắn bắt cóc> Một lần hành hạ này liền kéo dài cả buổi tối, sau khi Dương Tiêu quay trở về nhà lúc này cũng đã mười giờ ba mươi phút.
Khi vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Đường Mộc Tuyết toàn thân đầy mùi rượu uẻ oải nằm bắt động trên giường.
“Mộc Tuyết, em làm sao vậy? Em như thế nào lại đi uống rượu chứ? Có phải đã gặp chuyện phiền lòng gì hay không? Đường Hạo có phải đã đến tìm em gây rắc rối hay không?” Dương Tiêu liên tục hỏi han.
Ý thức được Dương Tiêu đã quay trở lại, Đường Mộc Tuyết đến giày cũng không tháo ra, đôi mắt ửng đỏ, ngón tay chỉ thẳng ra ngoài cửa tức giận hét lên với Dương Tiêu: “Đi ra, đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anhJ”.