Dương Tiêu từ nhỏ đã hiểu được rằng, đời người không hề có thập toàn thập mỹ, tính cách con người ít nhiều gì cũng có khiếm khuyết, nhưng tuyệt đối không thể vì bản thân gia đình có chút quyền lực liền có thể tùy tiện dùng đôi mắt chó mà nhìn người khác.
Có lẽ sống trên lầu cao, có người lại sống dưới đáy vực, có người hào quang vạn trường lại có người một thân đồng xanh, thế nhân ngàn vạn loại, chuyện mây trôi nước chảy cũng đừng quá cưỡng cầu, thân chính là cầu vồng, người gặp được liền biết.
Lưu Hiểu Lâm ăn cắp đồng hồ Rolex của ba ruột còn vu khống cho Đường Đường, điểm này Dương Tiêu tuyệt đối không thể tha thứ.
Điều quá đáng nhất chính là đối phương còn đem chuyện này đăng lên các trang mạng nội bộ của Học viện Nghệ Thuật Trung Nguyên, khiến cho toàn thể sinh viên trong trường bàn tán xôn xao, nếu như Lưu Hiểu Lâm không đứng trước toàn trường nói rõ chuyện này, đây tuyệt đối sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với Đường Đường.
Đường Đường là em ruột của Đường Mộc Tuyết, cũng là người nhà của Dương Tiêu, hắn nhất định phải vì cô mà đòi lại công đạo.
Nghe thấy câu nói này của Dương Tiêu, Lưu Hiểu Lâm như sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng bệch lập lại: “Cái gì? Đứng trước mặt toàn thể giáo viên cùng sinh viên toàn trường xin lỗi?”: Dù cho trong lòng Lưu Hiểu Lâm có ngàn vạn không nguyện ý, nhưng cô lại không có cách nào từ chối.
Nếu như cô thật sự không đứng trước toàn thể mọi người xin lỗi Đường Đường, Dương Tiêu tuyệt đối sẽ không buông tha chuyện này dễ dàng như vậy, nếu như Dương Tiêu tiếp tục làm khó, hậu quá nhất định không cách nào tưởng tượng được.
Dưới áp lực của tất cả mọi người, hiệu trưởng Châu Quốc Khánh không thể không tiến hành triệu tập tất cả sinh viên đến sân thể dục trong khuôn viên trường.
Hơn mười ngàn sinh viên bên dưới nhìn lên hai người Lưu Hiểu Lâm cùng Đường Đường đứng trên đài, cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Lưu Hiểu Lâm tràn ngập hoảng hốt, đôi mắt sợ hãi nước mắt lưng tròng lắp bắp nói: “Tôi…tôi có chuyện này muốn thanh minh làm rõ, thật ra…tên trộm đồng hồ chính là tôi, chuyện này với Đường Đường không dính chút quan hệ nào cả; Đường Đường thật xin lỗi, tôi gửi lời xin lỗi đến cậu!”
“Hả?”.
Kiếm Hiệp Hay
Lưu Hiểu Lâm vừa dứt lời, hơn mười ngàn sinh viên bên dưới như muốn nỗ tung.
Phải biết rằng hiện tại trên khắp các diễn đàn trên mạng của Học viện Nghệ thuật Trung Nguyên đều đang ồn ào thảo luận chuyện này, không biết có bao nhiêu người đang chờ xem kịch vui của Đường Đường.
Điều khiến cho tất cả mọi người không ngờ đến nhất chính là chuyện này thật sự do một tay Lưu Hiểu Lâm tự biên tự diễn gây ra.
Tôi đã sớm nói rồi; Đường Đường sống rất có cốt khí, cô ấy làm sao có thể đi ăn cắp một chiếc đồng hồ Rolex được chứ?”
Một người sinh viên nam tức giận nói.
“Đúng vậy, Đường Đường căn bản không phải loại người như vậy, trường học chúng ta không thiếu phú nhị đại, phú nhị đại theo đuổi Đường Đường còn ít hay sao? Nếu như Đường Đường gật đầu đồng ý, đừng nói là một chiếc đồng hồ Rolex, tôi nghĩ là dù cho một căn nhà trong tiểu khu sang trọng cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn đâu!”
“Lưu Hiểu Lâm này cũng quá ác độc rồi, vậy mà lại vu khống cho Đường Đường, còn khắp nơi rêu rao, loại người bại hoại như vậy quả thật là sự sỉ nhục của học viện nghệ thuật chúng tai”
Thừa hưởng gen di truyền tốt đẹp, Đường Đường mặc dù vừa tròn mười tám tuổi, nhưng từ khuôn mặt thanh thuần ấy cũng không khó có thể nhận ra đây chính là một hạt giống mỹ nhân có nhan sắc hại nước hại dân.
Cũng vì vậy, vừa đến tuổi trưởng thành, Đường Đường đã trở thành nữ thần của không biết nam sinh tại Học viện Nghệ thuật Trung Nguyên.
Một đám nữ sinh âm thầm châm chọc Đường Đường lúc này chỉ đành ngậm miệng, khuôn mặt bọn họ nóng bừng, vì những lời nói chế giễêu Đường Đường vừa rồi mà cảm thấy xấu hỗ.
Giáo viên hướng dẫn cùng giáo viên bộ môn của Đường Đường đều như trút được gánh nặng, tất cả bọn họ đều biết rằng Đường Đường là một học sinh vô cùng có ý chí cầu tiến trong việc học, cho nên loại chuyện trộm cắp này tuyệt đối không thể nào xảy ra trên người cô.
Sau khi nghe thấy lời xin lỗi của Lưu Hiểu Lâm, cũng như nhìn thấy từng trận ồn ào dưới sân thể thao của hơn mười ngàn sinh viên, nước mắt Đường Đường không cách nào khống chế được mà tuôn rơi.
Cô biết rằng, nếu như không phải nhờ vào anh rễ Dương Tiêu của mình, có lẽ bản thân hiện tại đã thật sự bị nhà trường đuổi học, còn phải đến đồn cảnh sát lãnh cơm hộp.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này đều do một tay Dương Tiêu lo liệu, Đường Đường cảm động không thôi.
“Con bé này, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, còn khóc cái gì chứ? Có nhiều người đang đứng xem kìa! Đừng khóc nữa!”
Dương Tiêu an ủi nói.
“Vâng, vâng!” Đường Đường lập tức lau khô nước mắt.
Cảm giác bị người khác vu khống vô cùng không tốt đẹp gì, điều này Dương Tiêu đã từng trải nghiệm qua, nên giờ phút này hắn có thể thấy hiểu được tâm tình lúc này của Đường Đường..