Chương
Nói xong, Dương Tiêu lập tức đi ra khỏi quán trà.
“Ôi!” Trên khuôn mặt tinh xảo của Hoa Mộ Cam tràn đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, cô không biết khóc hay cười, nói: “Người này thật là tự luyến đó! Anh nghĩ mình là Ngô Ngạn Tỏ à, tôi sẽ điều ra lai lịch của anh?”
Dừng một chút, sắc mặt Hoa Mộ Cam lộ ra ra sự hứng thú sâu đậm: “Anh không cho tôi điều tra, tôi sẽ không điều tra sao?
Hừ! Tôi cũng không tin, điều tra anh thì anh có thể làm gì được .
tôi.
“Tuy nhiên, Đường Mộc Tuyết đúng thật là may mắn, gặp được một người đàn ông tốt như vậy.”
Hoa Mộ Cam biết, Dương Tiêu làm hết tất cả vì Đường Mộc Tuyết.
Nghĩ đến Đường Mộc Tuyết có một người chồng tốt như vậy, không biết vì sao nội tâm Hoa Mộ Cam vô cùng hụt hãng, cực kỳ hâm mộ.
Thân là một người phụ nữ, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp được một người chồng như vậy sao?
Đáng tiếc chính là chỉ có duy nhất Dương Tiêu.
Dương Tiêu ra ngựa, nguy cơ nhà họ Đường lập tức được giải quyết.
Sau khi biết được nhà họ Hoa rút văn kiện của luật sư, dường như tất cả mọi người trong nhà họ Đường được đại xá, vội vàng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nếu nhà họ Đường thật sự phá sản, bọn họ thật sự trở thành chó nhà có tang. Đám người cả ngày chỉ biết sống trong nhung lụa, thật đúng là không biết sau khi nhà họ Đường phá sản sẽ đi nơi nào.
Ở trong biệt thự bà nội Đường.
Đường Hạo quỳ gối trước di ảnh của ông cụ Đường, giả vờ khóc sám hồi.
Anh ta khóc tang nói: “Ông nội, ông nội ơi! Nhà họ Đường chúng ta sắp rơi vào tay một người phụ nữ, cháu không cam lòng chút nào!”
“Sự nghiệp nhà họ Đường mấy chục năm nay cuối cùng rơi vào tay một người phụ nữ, quan trọng nhất chính là người phụ nữ này còn gả cho một tên phế vật. Chẳng phải về sau nhà họ Đường sẽ trở thành của tên phế vật này?”
“Cháu không cam lòng, cháu thật sự không cam lòng!”
Bà nội Đường ngồi ở bên cạnh sao không thể hiểu rõ ý tứ của Đường Hạo chứ.
Nghĩ đến vẻ mặt mê mang của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu mở miệng liên tục đưa ra hai cái yêu cầu, bà nội Đường vẫn đang tức giận.
Bà ta thật sự cho rằng hết tất cả là do Đường Mộc Tuyết giả vờ. Bên ngoài Đường Mộc Tuyết thông đồng với tiểu vương tử thổi sáo, khiến nhà họ Hoa gửi văn kiện của luật sư cho nhà họ Đường.
Tuy rằng Đường Hạo phạm sai lầm nhưng chung quy là cháu trai ruột của bà ta. Bà nội Đường tuyệt đối không cho phép lực ảnh hưởng của Đường Mộc Tuyết ở trong công ty càng ngày càng lớn mạnh.
“Hạo Hạo, cháu đứng lên!” Mặt bà nội Đường âm trầm, nói.
Nước mắt Đường Hạo ngang dọc, nhìn về phía bà nội Đường: “Bà nội, cháu trai biết sai rồi. Bây giờ cháu trai không có việc làm, không khác gì người tàn phế. Bà nội, cháu không muốn sống nữa, để cháu chết đi, xuống dưới làm bạn với ông nội!”
Giọng bà nội Đường căm hận, nói: “Không cần xem thường bản thân mình! Vị trí tổng giám đốc không có thì thôi. Từ hôm nay trở đi, bà sẽ đưa cho cháu vị trí giám đốc điều hành. Nhớ kỹ, phải áp chế Đường Mộc Tuyết cho bà, tuyệt đối không thể để nó tung hoành bên trong Đường Nhân được.”
Những năm gần đây, bà nội Đường kiêm nhiệm hai chức vị quan trọng là chủ tịch và giám đốc điều hành.
Vì để kiềm chế Đường Mộc Tuyết, bà nội Đường không tiếc nhường vị trí giám đốc điều hành cho Đường Hạo.
“Vâng ạ!” Đường Hạo vô cùng vui mừng.
Tin tức được lan ra, nhà họ Đường chấn động.
Khi Dương Tiêu nhận được tin tức này, ánh mắt anh hiện lên sự hung ác nham hiểm.
Bà nội Đường, lần này, bà thật sự quá đáng quá rồi!