Dương Tiêu biết rõ, trên thế giới này không có sợi dây liên kết nào so với tình cảm vợ chồng càng thần thánh, tốt đẹp cũng như chân thành hơn.
Ba mẹ, cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi; bạn bè thân thiết, chưa chắc có thể mãi mãi ở bên nhau, sau khi trưởng thành mỗi người cũng sẽ bay về bầu trời thuộc về riêng mình.
Chỉ có vợ chồng tương thân tương ái, một đường bạc đầu bên nhau đến già.
Đường Mộc Tuyết là người yêu của hắn, Dương Tiêu cả đời này không có yêu cầu thì xa xỉ, chỉ một một đời một kiếp hai người bên nhau, tương thân tương ái không cô phụ nhau.
Lý Thần Chiên cũng rất thức thời, hắn ra lệnh cho hai thủ hạ đem Vương Thiên Long đang chịu đòn nghiêm trọng lôi ra ngoài, để lại căn phòng cho hai người Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu ôm lấy Đường Mộc Tuyết, không ngừng an ủi.
Nghẹn ngào một lúc lâu, Đường Mộc Tuyết lúc này mới khôi phục lại tỉnh thần, đôi mắt đỏ hồng nhìn Dương Tiêu u oán nói: “Em đã không để ý đến anh rồi, anh như thế nào lại đến cứu em chứ?”
Nhìn Đường Mộc Tuyết dáng vẻ u oán, Dương Tiêu cười cưng chiều nói: “Dù cho vạn kiếp bất phục, dù cho tương tư nhập vào xương cốt! Anh vẫn sẽ đối xử với em dung nhan như một, năm tháng như xưal”
Nghe câu nói này, trong lòng Đường Mộc Tuyết dâng lên một dòng nước ấm.
TƯ Có điều Đường Mộc Tuyết vẫn tiếp tục truy hỏi: “Vậy anh tại sao lại đi tìm phụ nữ ở bên ngoài?”
Nếu như hôm nay không hỏi rõ, chuyện này sẽ trở thành nỗi gút mắc trong lòng cô, cả đời này cũng không cách buông xuống được.
“Mộc Tuyết, em có biết không? Anh cả đời này khi ở bên em mới được gọi là tương lai, nếu đổi thành người con gái khác, chỉ có thể gọi là tạm bợ, như vậy anh làm sao có thể ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác được chứ?” Dương Tiêu dịu dàng lên tiếng.
Lời này, khiến cho trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn ngập cảm động, cô nhìn chăm chú vào Dương Tiêu: “Anh tại sao lại biết nói những lời đường mật như thế này chứ? Có phải hay nói với những người phụ nữ bên ngoài hay không?”
Bị Đường Mộc Tuyết chất vấn, Dương Tiêu to đầu trả lời: “Mộc Tuyết, em xem anh giống như loại người đó sao? Còn có chuyện lần trước quả thật chỉ là một sự hiểu lầm, anh quả thật không cần thận bị người khác hôn lén, nếu như em vẫn không tin có thể hỏi Đường Đường, lúc đó Đường Đường cũng đang ở bên cạnh anh.”
“Thật sao?” Đường Mộc Tuyết kỳ quái hỏi lại.
“Thật chứ! Đường Đường có thể làm chứng!” Dương Tiêu chắc chắn nói.
Đường Mộc Tuyết nhìn dáng vẻ Dương Tiêu không giống như ; kẻ đang nói dối, lúc này mới tin những lời hắn vừa nói.
Dù sao, Đường Mộc Tuyết cũng là em gái ruột của cô, Đường Đường còn có thành kiến với Dương Tiêu như vậy, nếu như Dương Tiêu đã nói như vậy, quá nữa sẽ không phải là giả.
“Được, em tin anh!” Đường Mộc Tuyết lúc này mới hóa giải gút mắc trong lòng.
Dương Tiêu lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Đường Mộc Tuyết, dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, lần sau ngàn vạn lần cũng đừng manh động như vậy, tên Đường Hạo kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, làm bất kỳ chuyện gì cũng như lên cơn điên dại, sau này nếu gặp bất kỳ vấn đề khó khăn gì đều phải nói ngay cho anh biết.”
“Vâng, vâng!” Đường Mộc Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Nghĩ đến việc Dương Tiêu hôm nay không màng đến an nguy bản thân lao đến giải cứu bản thân mình, Đường Mộc Tuyết triệt để tin tưởng Dương Tiêu.
Dù cho bản thân liên tục gặp Cung Linh Nhi, Đường Mộc Tuyết tin tưởng rằng người con gái đó cũng không có bắt kỳ mối quan hệ nào với Dương Tiêu.
Dương Tiêu trước đây là quân nhân, nói không chừng người con gái ấy chính là người quen trước đây của Dương Tiêu khi còn không quân đội, khẳng định do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Nếu như Dương Tiêu thật sự làm loạn ở bên ngoài, hắn cũng sẽ không mạo hiểm cả tính mạng đến giải cứu cho cô đâu.
Nếu như không phải nhờ vào Dương Tiêu kịp thời đến cứu, hậu quả thật không dám tưởng tượng, chỉ cần nghĩ đến đây Đường Mộc Tuyết không nhịn được sợ hãi.
Đường Mộc Tuyết ngây ngốc nhìn Dương Tiêu hỏi: “Anh vẫn còn nhớ những lời em nói với anh khi còn ở khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo hay không?”
Dương Tiêu vẫn luôn thâm tình nhìn cô gật đầu ra hiệu: “Mộc Tuyết, anh vẫn nhớ! Em từng nói rằng cả đời này không mong cầu gì quá nhiều, chỉ cần anh mỗi ngày yêu em nhiều hơn một chút, ngày ngày tháng tháng, tháng tháng năm năm, năm năm đời đời, không ngại yêu em đạm bạc, chỉ nguyện yêu em dài lâu.”
“Đúng vậy!” Đường Mộc Tuyết cảm động ôm chặt lấy Dương Tiêu, cô thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu như vậy mà vẫn còn nhớ đến những lời này.
Chuyện này khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm động vô cùng, Dương Tiêu như vậy mà lại quan tâm đến bản thân như vậy, khẳng định không thể nào ở bên ngoài làm ra những chuyện có lỗi với cô được.
Dương Tiêu ôm lấy Đường Mộc Tuyết, trong lòng thở dài một tiếng, chiến tranh lạnh giữa hai người rốt cuộc cũng kết thúc.
Sau khi phần nào an ủi được Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu liền chuẩn bị bước ra xử lý những phiền phức bên ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy sắc mặt Lý Thần Chiến trắng – bệch, thần sắc hoảng sợ bước về phía Dương Tiêu nói: “Điện hạ, thật có lỗi, Đường Hạo nhân lúc chúng tôi không chú ý đã trốn theo lối cửa sau, xin điện hạ trách phạt!”
Lý Thần Chiến thật sự không ngờ được Đường Hạo lại có thể đê tiện đến mức này, vậy mà nhân lúc bọn họ đang thu thập Vương Thiên Long liền lần trốn.
“Đường Hạo chạy thoát rồi?” Dương Tiêu hung hãn nhíu mày..