“Bị người khác truy sát?” Lưu Mộng Lị nghi ngờ hỏi lại.
Đường Hạo liền đem tất cả mọi chuyện năm năm rõ mười nói rõ ra, nhưng những chuyện liên quan đến Nhiễm Trinh Trinh, hắn một chữ cũng không nhắc đến.
“Thật sao?” sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lưu Mộng Lị nghỉ ngờ hỏi.
Đường Hạo trịnh trọng nói: “Anh xin thề, Lị Lị, nếu như anh nói dối em, anh ra cửa nhất định sẽ bị xe tông chết!”
Lưu Mộng Lị bán tín bán nghi, hắn biết rằng quan hệ giữa Đường Hạo cùng Đường Mộc Tuyết từ trước đến nay đều không hòa hợp.
Hơn nữa chuyện này còn có sự tham gia của Đường lão thái thái, quá nửa đều là sự thật.
Mặc dù không cách nào giải thích được mùi nước hoa trên giường, nhưng Lưu Mộng Lị vẫn lựa chọn tha thứ cho Đường Hạo.
Cũng vì vấn đề không thể sinh con của bản thân mà cô đã nhiều lần bao dung cho Đường Hạo.
“Được thôi! Em sẽ tin tưởng anh lần này, hiện tại, đem thứ đó tháo ra!” Lưu Mộng Lị trực tiếp nói.
Đường Hạo bình thường đêm không quay về nhà, dẫn đến Lưu Mộng Lị nhiều đêm phòng không chiếc bóng.
Đường Hạo làm sao lại không hiểu lời nói vừa rồi của Lưu Mộng Lị có ý gì.
Vừa rồi hắn còn đặc biệt chuẩn bị đợi Nhiễm Trinh Trinh quay lại.
Hai ngày này, Lưu Mộng Lị vẫn luôn ở lại chung cư này, giặt giũ nấu nướng cho Đường Hạo.
Điều này khiến cho Đường Hạo thống khổ không thôi.
Lưu Mộng Lị ở nơi này, Đường Hạo không có cách nào tiếp xúc với Nhiễm Trinh Trinh, điều này khiến cho ngọn lửa trong người Đường Hạo không ngừng bốc lên.
Trong hai ngày này, hắn cùng Lưu Mộng Lị nhiều lần xảy ra quan hệ.
Điều khiến Đường Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là, hai ngày này Nhiễm Trinh Trinh thật sự không quay về, khiến cho Đường Hạo giảm bót đi không ít phiền phức.
Đường Hạo căn bản không hề biết rằng, vai diễn của Nhiễm Trinh Trinh chỉ là gặp dịp góp vui, căn bản không hề đem Đường Hạo đặt vào trong mắt.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lưu Mộng Lị rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể không thoải mái, cô liền nói một tiếng với Đường Hạo sau đó đi đến bệnh viện tiền hành kiêm tra.
Thân thể Đường Hạo càng tệ hơn, chỉ là Đường Hạo không suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ đơn giản cho rằng do bản thân hai ngày này phóng túng quá nhiều, dẫn đến thận hư mà thôi.
Sau khi đến bệnh viện, bác sỹ đơn giản kiểm tra một lượt, cũng không hề kiểm tra ra được bát kỳ điều gì bất thường.
Cuối cùng, bác sỹ đành đưa ra lời đề nghị Lưu Mộng Lị tiến hành kiểm tra năm hạng mục xét nghiệm máu.
Vừa kiểm tra liền phát hiện ra vắn đề lớn.
“Bác sỹ, những gì ông nói là sự thật sao? Tôi bị lây nhiễm rồi sao?” nhìn kết quả trên tờ báo cáo, Lưu Mộng Lị không dám tin tưởng mà thết lên.
Bác sỹ chủ nhiệm nghiêm túc nói với cô: “Cô Lưu này, dựa theo báo cáo xét nghiệm máu của cô cho thấy cô hiện tại đã nhiễm phải căn bệnh giang mai, hi vọng cô có thể nhanh chóng điều trị, đồng thời không cùng người khác phát sinh ra quan hệ thân mật, nếu không sẽ dễ dàng truyền nhiễm sang cho người khác.”
Bệnh giang mai?
Đây không phải là căn bệnh lây nhiễm qua đường tình dục sao?
Bùm!!!
Điều này chẳng khác nào một đạo sắm sét hung hăng nỗ tung trên đỉnh đầu Lưu Mộng Lị.
Cô căn bản không hề phát sinh quan hệ bậy bạ với người khác, ` chỉ có hai ngày này vẫn luôn ở bên cạnh Đường Hạo, bản thân như thế nào lại nhiễm phải căn bệnh giang mai này chứ?
Khẳng định là do Đường Hạo, nhát định là do Đường Hạo đã đem căn bệnh này truyền nhiễm cho bản thân cô.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo những điều này, Lưu Mộng Lị tức giận không thôi, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía bác sĩ hét lên: “AI Đường Hạo, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”.