Hổ Tế

chương 1681: 1681: chương 340

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó điều khiên Vương Trạch ngây người chính là một tốp bảo vệ sau khi đến nơi ngược lại, lại khống chế ông ta.

“Các…các người đang làm cái gì vậy? Tống cỏ thằng nhãi kia chứ không phải là tôi!” Vương Trạch không chút khách sáo nào lên tiếng.

Đội trưởng đội bảo vệ tuần tra, cả khuôn mặt hoảng hốt chạy đến trước mặt Dương Tiêu cung kính nói” “Thật vô cùng xin lỗi Dương tiên sinh, chúng tôi thật không thể ngờ được người đàn ông này lại tự tiện xâm nhập vào khu vực riêng tư của ngài.

Dương tiên sinh, ngài dự tính xử lý người đàn ông này như thế nào?”

Cái gì?

Nhìn thần sắc tôn kính của đội trưởng đội bảo vệ, Vương Trạch như sét đánh ngang tai, triệt để ngây người.

Tự ý xâm nhập vào khu vực riêng tư?

Chuyện…chuyện này làm sao có khả năng?

Tên nhóc này không phải phường trộm cắp hay sao?

“Hỗn đãn, hỗn đãn, cả đám người hỗn đãn, trong đầu các người chỉ chứa thủy ngân thôi hay sao?”

Vương Trạch gấp gáp hét lớn lên: “Tên tiểu tử này làm sao có thể là chủ hộ được chứ, tên nhóc này rõ ràng chính là kẻ trộm, tôi tiến vào đây chính là ngăn cản hành vi trộm cắp của hắn, tôi chính là vì đảm bảo sự an ninh cùng hài hòa của khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, cái người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

Một đám nhân viên bảo vệ toàn bộ đều cạn lời, tên Vương Trạch này cũng thật biết cách bày trò!

Tự tiện xông vào khu vực của người khác mà còn nói lý lẽ, ông sao không nói là bì bảo vệ sự an ninh cùng hài hòa của Thiên Phủ Chi Quốc luôn đi?

Ông sao không mặc quần đỏ hóa thân thành siêu nhân đi giải cứu thế giới luôn đi?

Trách nhiệm của đội tuần tra an ninh khu vực trong biệt thự chính là đảm bảo cho sự an toàn cùng tính tư nhân của các chủ hộ.

Không nghĩ đến, tên Vương Trạch này vậy mà lại không có mắt nhìn tự ý xong vào khu vực xa hoa nhát tại khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh này, đây rõ ràng không phải là có ý gây chuyện, không xem bảo vệ bọn họ ra gì hay sao?

Dương Tiêu bắt lực lắc đầu nói: “Ðem người đàn ông này ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây phút nào hết.”

“Giải ra ngoài!” đội trưởng đội bảo vệ không chút khách khí ra lệnh.

Vương Trạch bí bách, không có chút mặt mũi nào bị người áp giải ra khỏi biệt thự trung tâm đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh.

Đội trưởng đội bảo vệ lạnh giọng nói: “Niệm tình ông cũng là chủ thuê ở nơi này, hơn nữa còn là lần đầu tái phạm, chúng tôi cũng không so đo tính toán gì với ông, may mắn Dương tiên sinh người lớn rộng lượng, néu không ông không những phải bị phạt, hơn nữa còn bị các chủ thuê khác thống nhát trục xuất ra khỏi đây.”

Ngã bệch ra nên đất, đôi mắt Vương Trạch như muốn nứt ra, điên cuồng hét lên: “Có lầm lẫn gì hay không? Tên tiểu tử kia làm sao có thể là chủ hộ nơi này? Anh đang kể chuyện cười quốc tế gì với tôi vậy?”

“Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, nơi này là khu vực tư nhân của Dương tiên sinh, còn ông nhanh chóng cút đi!”

đội trưởng đội bảo vệ đối với Vương Trạch không chút khách khí nào.

Bị người khác vô tình vứt ra bên ngoài, Vương Trạch lửa giận bốc lên tận đầu, có đánh chết ông cũng không có cách nào tin được chủ nhân hòn đảo trung tâm tại ven hồ Nhạn Minh chính là Dương Tiêu.

Lên chiếc xe BMW trắng của mình, Vương Trạch tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Tốt, tốt, tốt lắm, đội trưởng đội tuần tra các người cùng Dương Tiêu âm thầm cấu kết nhằm trộm cắp tài sản cá nhân của chủ hộ đúng không?

Tôi hiện tại đến phòng quản lý tài sản kiện cáo các người, các người cứ ở đó chờ tiêu đời đi!”

Sau đó, Vương Trạch tức giận phừng phừng xông đến phòng quản lý tài sản tìm người phụ trách.

Người phụ trách sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cả khuôn mặt kinh ngạc, ông ta nhìn Vương Trạch như nhìn một kẻ kém trí.

Hòn đảo nhỏ trung tâm ven hồ Nhạn Minh chính là khu vực của Dương Tiêu, không có một chút vần đề nào cả!

Tất cả bọn họ đều biết rõ, mảnh đất đó do Dương Tiêu mua lại, do Lý Minh Hiên giám sát thi công, cuối cùng trên giấy tờ nhà đắt thì viết tên Đường Mộc Tuyết.

Có thể đem một căn nhà lộng lẫy giá trị như vậy viết tên vợ mình, đây cũng là điều khiến cho những người trong phòng quản lý tài sản cảm thấy khâm phục Dương Tiêu.

Không nghĩ đến, lúc này từ đâu ra nhảy ra một tên khờ, cứ không ngừng lải nhải Dương Tiêu chính là tên ăn trộm.

“Bảo vệ các người đã cấu kết với Dương Tiêu, hiện tại phòng quản lý tài sản các người còn không nhanh chóng ra tay xử lý! Đợi đến lúc chủ hộ xảy ra mất mát, các người có thể gánh chịu được trách nhiệm hay không?” Vương Trạch lòng đầy căm phẫn hét lên.

Người phụ trách phòng quản lý tài sản xoa dịu cảm xúc kích động của Vương Trạch sau đó nói: “Vương tiên sinh, chuyện này tôi đã nghe hiểu rõ ràng! Tôi quả thật không muốn đả kích ông, nhưng cũng không thể không nói cho.

ông biết rằng, Dương Tiêu tiên sinh quả thật chính là chủ nhân của hòn đảo nhỏ trung tâm ven hồ Nhạn Minh, nếu như ông còn tiếp tục gây chuyện vô lý hoặc quáy rối đến Dương tiên sinh, vậy thì đừng trách phòng quản lý tài sản chúng tôi không khách khí.”

Thái độ người này vô cùng nghiêm túc, không hề có chút ý đùa giỡn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio