Chương
Đường Hạo về cơ bản thì không sao nhưng não hơi bị chấn động.
Bà nội Đường nhận được tin tức, đau lòng đến bệnh viện trước để an ủi.
Đường Hạo nằm ở trên giường bệnh tức giận nói: “Bà nội, Dương Tiêu quá vô pháp vô thiên. Nó muốn chỉnh chết cháu trai đó! Tuy rằng kiểm tra não hơi bị chắn động, nói không chừng về sau sẽ nặng hơn đói!”
“Còn có Đường Mộc Tuyết, cô ta là đồng lõa, hai người này không thể buông tha được.”
Bà nội Đường tức giận đến nỗi muốn nỗ cả mũi. Cháu trai duy nhất của mình vừa mới nhận chức giám đốc điều hành, đã bị Dương Tiêu đụng phải. Đây là chính diện khiêu khích với bà ta sao?
“Hạo Hạo, cháu yên tâm, bà nội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên phế vật Dương Tiêu này.” Bà nội Đường tức giận đến không nhẹ.
Rời khỏi bệnh viện, bà nội Đường nỗi giận đùng đùng đi đến nhà Đường Mộc Tuyết.
Bà nội Đường hận không thể tát một cái tát chết Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết kể lại mọi chuyện từ đầu một lần nữa.
Bà nội Đường hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khí thế bà ta bức người, hỏi: “Chẳng lẽ Hạo Hạo nói không đúng sao? Cháu thật sự không có bắt kỳ quan hệ gì với bọn người Lý Minh Hiên sao?”
“Bà nội,… Bà cũng không tin cháu sao?” Nhìn bà nội Đường lỗ mãng như vậy, Đường Mộc Tuyết ngần ngơ.
Cô thật sự không có bất kỳ quan hệ nào với những người như Lý Minh Hiên, vì sao cứ bôi nhọ cô như thế?
“Hừ!” Bà nội Đường không cho Đường Mộc Tuyết chút sắc mặt tốt nào.
Trong mắt bà ta, chắc chắn Đường Mộc Tuyết ở bên ngoài làm giao dịch không nhận ra người. Nếu không, Đường Mộc Tuyết cũng không ký được hợp đồng nhà họ Lý ở Đông Hải, càng không thể đòi được tiền nợ nhà họ Hoa.
Dương Tiêu tức giận lần nữa, anh đứng lên, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm bà nội Đường lạnh giọng nói: “Bà nội, tôi nễ bà là người lớn hơn, tôi cảnh báo bà, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy!”
Nhìn Dương Tiêu dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bà ta, bà nội Đường giơ tay hung hăng di chuyển đến mặt Dương Tiêu.
Mặt Đường Mộc Tuyết biến sắc, một người là bà nội cô kính yêu, người còn lại chính là chồng mình, căn bản cô không biết phải làm sao bây giờ.
Hư!
Trong nháy mắt khi bàn tay sắp dừng ở trên mặt Dương Tiêu, tay phải Dương Tiêu nhanh như tia chớp cầm lấy cổ tay bà nội : Đường. Bà nội Đường tiếp tục phát lực nhưng tay bà ta giống như bị kìm lớn kẹp lấy, không thể tiền thêm.
Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Bà nội, Đường Hạo không thể nói lý, chẳng lẽ bà cũng không thể nói lý sao? Bà rõ ràng biết Đường Hạo tự mình kiếm chuyện, bà còn bao che cho Đường Hạo. Bà làm như vậy, lương tâm bà không cắn rứt sao?”
“Mất dạy! Cậu dám ra tay với bà già đây, chẳng lẽ không sợ bị trời đánh sao?” Khóe mắt bà nội Đường như muốn nứt ra, căm tức nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười nhạo nói: “Dương Tiêu tôi không thẹn với lương tâm, sợ gì những thứ đó? Thật ra là bà đấy, làm nhiều điều xấu, cũng không sợ tuổi già gặp báo ứng sao?”
“Chuyện này tôi đã giải thích cho bà, là tôi cố ý đấy. Còn có, chuyện này tôi sẽ không xin lỗi đâu, càng không bồi thường. Bà nên nhớ kỹ, chuyện ghê tởm mà Đường Hạo làm, tuy rằng nhà họ Hoa đã rút văn kiện của luật sư về nhưng vẫn chưa tỏ vẻ là không hề đòi lấy bồi thường.”
Nghe vậy, sắc mặt bà nội hoàn toàn thay đổi.
Dương Tiêu nói rất đơn giản, tuy rằng nhà họ Hoa không thưa kiện nhưng không có nghĩa là chuyện này sẽ được giải quyết xong.
Nếu nhà họ Hoa tiếp tục truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ không có mắy chục triệu bồi thường thì nhà họ Đường khó có thể yên ổn.
Bà nội Đường tự biết mình đuối lý, bà ta căm tức nhìn Dương Tiêu: “Khốn nạn, cậu dám uy hiếp bà già này sao?”
“Có phải uy hiếp hay không trong lòng bà hiểu rõ mà. Bà nội, cháu hy vọng về sau bà có thể tự mình giải quyết cho tốt!”
Dương Tiêu trầm giọng nói.
Bà nội Đường tức giận phát run cả người: “Giỏi, hay cho Dương Tiêu. Chuyện này bà già đây nhớ kỹ, bà già này sẽ bỏ qua chuyện này đâu!”
Trước khi rời đi, bà nội Đường hung tợn quát, liếc mắt nhìn Đường Mộc Tuyết một cái, tức giận mở cửa rời đi.