Hổ Tế

chương 1738: 1738: chương 397

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

D “Đặc quyền VỊP vì bạn mà bỏ quảng cáo Nếu như không phải Dương Tiêu thủ hạ lưu tình, những tên này nhất định đều đã ngắt xỉu ngay tại chỗ.

Dương Tiêu trước đây đã từng là bảo đao quốc gia, binh chủng số một của Thiên Phủ Chi Quốc, thực lực tất nhiên không phải là hạng tầm thường.

Khi Dương Tiêu vào ở rể tại Đường Gia, cho dù hắn không có tu vi, chỉ dùng tay không tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, huống chỉ hiện tại tu vi của Dương Tiêu đã khôi phục được vài phần.

Lạc đà ốm chết còn lớn hơn so với ngựa, hơn nữa thực lực của Dương Tiêu cũng không tệ.

“Ông trời của tôi ơi! Dương Tiêu anh cũng thật ngầu!” nhìn thấy đám đàn em của Lưu Chiến Thắng bị Dương Tiêu đánh cho tơi bời, đôi môi gợi cảm của Cung Linh Nhi há hóc hình chữ O.

Rất rõ ràng có thể nhận ra được, Cung Linh Nhi hoàn toàn không ngờ đến được thân thủ của Dương Tiêu lại có thể lợi hại đến như vậy.

Vừa rồi động tác Dương Tiêu vô cùng dứt khoát, thủ đoạn dũng mãnh, giống như những cảnh giao đầu trong phim võ thuật, mang đến cho người khác một bữa tiệc thị giác.

Sắc mặt Dương Tiêu thâm trầm bước đến trước mặt Lưu Chiến Thắng, lúc này Lưu Chiến Thắng sợ đến mức suýt đi ra quần.

Hắn thật sự không nghĩ đến Dương Tiêu vậy mà lại có võ công cao cường như vậy, ráng nín nhịn nỗi đau từ lồng ngực, thân thủ run rầy lùi về phía: “Anh…anh muồn làm cái gì? Tôi…tôi nói cho anh biết, tôi chính là thiều chủ Lưu Gia của thành phó Trung Nguyên, anh có biết Lưu Gia hay.

không? Đó chính là một trong bón gia tộc lớn của nơi này!

Anh nêu dám làm tôi bị thương, phụ thân tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu!”

“Uy hiếp tôi sao?” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng.

Cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ Dương Tiêu, Lưu Chiến Thắng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn triệt để sợ đến sởn cả tóc gáy.

Hắn vừa rồi quả thật có chút xung động, bị lửa giận che mờ đôi mắt, hiện tại sau khi bị Dương Tiêu hung hăng đạp một cú đá, lúc này đã phân rõ ràng nên làm người như thế nào.

Lưu Chiến Thắng đã nhận ra được Dương Tiêu thật sự tức giận, hắn nhìn sang chiến thần đua xe só một tỉnh Hà Nam, gấp gáp hét lên: “Lý Đông Bằng, anh còn ngây người ra làm gì? Còn không nhanh chóng đến đây giúp đỡ, giúp ngăn tên tiểu tử này lại, chỉ cần hôm nay anh giúp tôi giải quyết phiền phức trước mặt này, ngày khác tôi sẽ tặng anh một chiếc xe đual”

Tặng một chiếc xe đua.

Hai mắt Lý Đông Bằng nhát thời sáng rỡ, trên mặt chỉ còn lại nét tham lam.

Hắn không có mệnh tốt như Lưu Chiến Thắng, bản thân xuất thân chỉ từ một gia tộc nhỏ tại một huyện nhỏ xa xôi, tiếp giáp với tỉnh Hà Nam mà thôi.

Nhằm kiếm về cho mình một chiếc xe đua, cũng phải mắt sức chín trâu hai hồ.

Cũng may mắn Lý Đông Bằng là người có ý tiến thủ, trở thành chiến thần đua xe tỉnh Hà Nam, hiện tại cũng đã nhận được không ít tiền đầu tư từ các nhà tài trợ.

Mặc dù như vậy, nhưng nếu mua một chiếc xe đua cũng cần phải trả một giá đắt, hơn nữa cũng chỉ có thể mua một chiếc xe đua bình thường.

“Tôi muốn một chiếc xe Ferrari , giống kiểu dáng với của cậu!” Lý Đông Bằng không phúc hậu bật cười.

Lý Thần Chiến biết rằng Lý Đông Bằng này chính là tận dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng, có điều dù sao đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một chiếc xe Ferrari mà thời, giây phút này Lý Thần Chiến chỉ muốn giải quyết phiền toái trước mặt.”

“Không có vấn đề gì, chỉ cần anh giúp tôi giải quyết được tên tiểu tử trước mặt này, đừng nói là tặng một chiếc xe Ferrari , chỉ phí cải tạo tôi cũng sẽ trả!”

Vừa nghe xong, tỉnh thần Lý Đông Bằng lập tức chắn động, hắn liếm môi nói: “Như vậy cũng thật ngại quá!”

Sau đó, Lý Đông Bằng vẫy tay ra hiệu, hơn bốn đến năm mươi tuyển thủ đua xe liền tiến lên bao vây lấy Dương Tiêu.

Hắn dù sao cũng là chiến thần đua xe của tỉnh Hà Nam, tất cả những tay đua trong tỉnh Hà Nam này đều xem hắn như thần tượng, tất nhiên chỉ cần một lời hô hào liền xuất hiện, Lý Đông Bằng lập tức dẫn theo hơn bón đến năm mươi tuyển thủ đua xe chắn lại trước mặt Dương Tiêu.

Dương Tiêu nhướng mày nói: “Thê nào? Các người cũng muốn quản chuyện không liên quan đến mình sao?”.

“Huynh đệ này, nể mặt mũi của tôi, chuyện này cứ bỏ qua đi! Oan gia tương báo đến bao giờ mới hết!” Lý Đông Bằng bày ra một bộ dáng ăn tươi Dương Tiêu.

Dương Tiêu cười lạnh nói “Nể mặt của anh? Anh có tư cách gì để tôi phải nể mặt? Tránh rai”

Cái gi!

Nghe câu nói này của Dương Tiêu, hiện trường lập tức trở nên huyên náo, không ai ngờ được rằng Dương Tiêu vậy mà lại không nẻ mặt Lý Đông Bằng như vậy.

Sắc mặt Dương Tiêu trầm lắng, Lý Chiến Thắng khinh thường gia đình hắn, nhất định phải có một lời giải thích.

Ai dám ngăn cản, đều sẽ bị hắn vô tình đè bẹp!

Cũng vì, người nhà của hắn tuyệt đối không thể bị xỉ nhục!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio