Hổ Tế

chương 168

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Đường Kiến Quốc tức điên, ông ta hận không thể hung hăng tát một bạt tai vào mặt Dương Tiêu, muốn cho Dương Tiêu thanh tỉnh lại.

“Dương Tiêu, mày muốn bành trướng phải không? Còn muốn chữa bệnh cho tao? Tao thấy mày có tâm hại chết tao thì đúng hơn.” Đường Kiến Quốc đen mặt, nỏi giận nói.

Cảm xúc ông ta vô cùng kích động, nước miếng mau phun ra tới. Nếu ông ta có thể đứng lên chỉ sợ đã sớm xách Dương Tiêu theo, đánh Dương Tiêu một trận tơi bời.

Ở trong mắt Đường Kiến Quốc, hai ngày nay Dương Tiêu quả thực không thể nói lý đến tột cùng rồi. Anh không chỉ dám vô lễ với bà nội Đường, bây giờ cãi lại nói ra lời ngông cuồng là muốn chữa bệnh cho ông ta.

Triệu Cầm cũng nỗi trận lôi đình, nỗi giận nói với Dương Tiêu: “Chữa bệnh? Mày biết chữa bệnh sao? Tại sao tao không biết chứ?”

“Dương Tiêu, có phải cánh mày cứng rồi, muốn hại chết cả nhà chúng tao hay không?”

“Lúc trước tôi đã nói cái gì? Tên phế vật này muốn phản trời!

Ngày hôm qua dám chống đối bà nội Đường, hôm nay dám không để chúng ta vào mắt.”

Ở trong mắt Triệu Cầm, Dương Tiêu chính là kẻ bắt lực không rõ đầu rõ đuôi, biết y thuật chó má gì.

Nếu là giao Đường Kiến Quốc cho Dương Tiêu trị liệu, nói không chừng có thể gây ra chuyện xấu gì đấy.

Gương mặt đẹp của Đường Mộc Tuyết tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Trong năm năm này, đây là lần đầu tiên cô nghe Dương Tiêu nói anh biết y thuật.

Tuy rằng bố mẹ nổi giận đùng đùng với Dương Tiêu nhưng không biết tại sao trong lòng Đường Mộc Tuyết lại tin tưởng Dương Tiêu vô điều kiện.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, đều khó có thể tưởng tượng, căn bản không phải là người bình thường có thể làm được.

Trong năm năm này, tuy rằng Dương Tiêu chưa từng bày ra y thuật nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu không có nói láo.

“Anh… Thật sự anh biết y thuật sao?” Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Dương Tiêu.

Dương Tiêu cười nhạt nói: “Mộc Tuyết, dù anh lừa gạt mọi người trong thiên hạ nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt em đâu!”

Nghe thấy Dương Tiêu làm trò trước mặt bố mẹ nói lời sến súa như vậy, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết đỏ lên, nhìn về phía Đường Kiến Quốc: “Bố, muốn… Nếu không bố cho Dương Tiêu chữa thử đi?”

“Cái gì? Để kẻ bất lực này chữa thử sao? Kẻ bát lực này điên rồi, con cũng muốn điên theo nó có phải hay không? Còn nữa, Mộc Tuyết, con ngàn vạn lần nhớ kỹ, tình nguyện tin trên thế giới có quỷ nhưng không thể tin được vào miệng mấy tên đàn ị ông. Dưới bầu trời này không có một người đàn ông tốt nào đâu!” Triệu Cầm lạnh giọng nói.

Đường Kiến Quốc càng nổi trận lôi đình, nói: “Bố không cần tên phế vật này chữa bệnh cho mình. Cho dù bố có chết cũng không có khả năng cho tên phế vật này khám bệnh cho bó.

Ngày hôm qua mẹ con nói con ly hôn với tên phế vật này, bố cũng không nói thêm gì.”

“Theo bố thấy, bây giờ con nhanh chóng ly hôn đi, không ly hôn thì không chừng có một ngày bố và mẹ con bị tên phế vật này hại chết.”

Đường Kiến Quốc nhận định Dương Tiêu không có lòng tốt.

Đánh chết ông ta cũng không tin Dương Tiêu biết y thuật.

Nếu Dương Tiêu biết y thuật, sao còn chờ đến bây giờ?

Chân ông ta đã tàn tật bao nhiêu năm rồi, trong mấy năm gần đây, Dương Tiêu không có bất kỳ biểu hiện nào.

Sắc mặt Dương Tiêu bình tĩnh, tùy ý để vợ chồng Đường Kiến Quốc nhục nhã mình.

Mấy năm nay Dương Tiêu không ra tay bởi vì không muốn bại lộ thân phận của mình.

Anh biết, dựa vào gương mặt xấu xí của hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm, biết mình có y thuật xuất thần nhập hóa, khẳng định sẽ khoe với xung quanh. Thậm chí khiến mình trở thành nô lệ kiếm tiền cho bọn họ.

Chỉ cần khoe ra ngoài, thân phận thật sự của mình rất dễ bại lộ.

Khi đó không chỉ có mình anh gặp nguy hiểm, chỉ sợ sẽ hại toàn bộ nhà họ Đường.

Ước chừng ản nhẫn năm năm, hai vợ chồng Đường Kiến Quốc duy trì thành kiến với anh trong năm năm. Dương Tiêu biết sự thành kiến này không phải một chốc lát đã có thể giải trừ.

“Bố, mẹ, hai người thật quá đáng! Nếu là hai người lại trách Dương Tiêu tiếp, có tin bệnh này con không nhìn nữa không!”

Đường Mộc Tuyết bênh vực kẻ yếu vì Dương Tiêu.

Nhìn thái độ ác liệt của bố mẹ với Dương Tiêu, cô vô cùng tức giận.

Đường Kiến Quốc vội vàng nói: “Mộc Tuyết, con thật sự phải vì một kẻ bắt lực mà trở mặt với bố mẹ hay sao?”

“Đúng thế, đúng thế!” Triệu Cầm căm hận nói.

Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Không phải vấn đề ở chỗ trở mặt hay không trở mặt mà là vấn đề về nguyên tắc. Con chưa mắng anh ấy là kẻ bất lực, hai người dựa vào gì mà mắng anh ấy là kẻ bất lực?”

Triệu Cầm không phục liếc mắt nhìn Dương Tiêu, khinh thường nói: “Trong năm năm này, nó ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, trừ bỏ làm ít việc nhà thì còn làm được gì?

Không phải kẻ bắt lực thì là gì chứ?”

“Đủ rồi! Nếu muốn con cho bố khám bệnh thì hai người câm miệng hết đi!” Đường Mộc Tuyết tức điên.

Đường Kiến Quốc còn định nói hai câu nhục nhã Dương Tiêu nhưng nghe được lời này, ông ta vội vàng ngậm miệng lại.

Phải biết rằng ngày hôm qua Đường Mộc Tuyết bắt được ba trăm nghìn phí bồi thường. Ông ta trông cậy vào số tiền này để có thể chữa khỏi chân cho mình.

Ngồi ở trên xe lăn đã nhiều năm, mấy năm nay đối với Đường Kiến Quốc mà nói thì quả thực là sự dày vò lớn.

Dù sao, không ai muốn mình trở thành một người tàn phế. Máy năm nay bởi vì tàn tật, cả ngày ông ta không ít lần bị Triệu Cầm nhục mạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio