Dù sao, Dương Tiêu cũng là chồng của cô, giữa vợ chồng với nhau làm những chuyện như thế này quả thật không có gì khác lạ.
Chỉ là, nếu như Dương Tiêu trong năm năm này thật sự làm ra chuyện vượt quá giới hạn với cô, vậy thì cô tuyệt đối đối với hắn chỉ càng cảm tháy thất vọng.
Đường Mộc Tuyết từ nhỏ đã hi vọng, một nửa của mình nhất định phải là một nam tử đỉnh thiên lập địa, sau đó trong một không khí vô cùng lãng mạn đem toàn bộ bản thân giao cho đối phương.
Đêm nay trong tiệc cuối năm Đường Gia, bá khí của Dương Tiêu không những không để lại chút mặt mũi nào cho Đường lão thái thái, còn khiến cho thể diện của Đường Hạo cùng Đường Dĩnh mắt sạch, điều này khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô hiểu rõ, đêm nay nếu như không phải có Dương Tiêu thay mình hóa giải, chỉ e rằng bản thân sẽ mắt mặt tại tiệc cuối năm Đường Gia.
Nhận được sự chấp thuận của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu nhìn về phía Đường Mộc Tuyết tràn ngập mỹ vị, đôi môi từ từ hướng về phía đôi môi đỏ mọng của Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu nhớ rất rõ, lần trước vào đêm Đường Mộc Tuyết trong buổi họp lớp, bị người ta hạ dược, lúc đó mặc dù chỉ là một nụ hôn nhẹ.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Dương Tiêu không ngừng nhớ mãi.
Đối với nụ hôn đó, trong ấn tượng của Dương Tiêu, nụ hôn đó có vị ngọt.
Đây cũng là tiếp xúc khoảng cách gần mà Đường Mộc Tuyết chính thức dành cho mình.
Sự việc đến hiện tại, bản thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại chạm vào đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương trước mặt này, trong lòng Dương Tiêu kích động không ngừng.
Cho đến thời điểm hiện tại, hai tay của Dương Tiêu vẫn không ngừng run rẩy.
Hơi thở của Dương Tiêu càng ngày càng áp sát đến, trái tim Đường Mộc Tuyết không ngừng đập mạnh, cô biết rằng Dương Tiêu đây là muốn hôn mình.
Cạch cạch!
Chính vào giây phút đôi môi của Dương Tiêu gần dán gần lên đôi môi anh đào của Đường Mộc Tuyết, cánh cửa đột nhiên bị người gõ mạnh mẽ, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu Cầm: “Mộc Tuyết, con đã ngủ chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Triệu Cầm vang lên, Đường Mộc Tuyết giống như chuột con chạy trốn mèo già, vội vàng nhanh tay đẩy Dương Tiêu ra ngoài, sau đó chỉnh trang lại: Hả? Mẹ, con vẫn chưa ngủ, có chuyện gì sao?”
Cơ thể Dương Tiêu nhất thời căng cứng, cả người rơi vào tình huống hoảng loạn.
Tôi nói này, có thể chọn thời điểm được hay không?
Cứ lựa vào thời điểm này xông vào, rõ ràng cố ý phá hư: chuyện tốt của tôi!
Lập tức có thể chạm đến Đường Mộc Tuyết, ai nghĩ rằng vào thời điểm này Triệu Cầm lại xông vào, khiến cho Dương Tiêu suýt chút nữa khóc ngắt đi ngay tại chỗ.
“Không có gì, mẹ chỉ muốn thông báo với con một tiếng, ngày mai dì nhỏ của con sẽ ghé qua, con nhớ xin nghỉ phép, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơml” Triệu Cầm nói.
Ò, ồ! Con biết rồi!” Đường Mộc Tuyết đỏ bừng mặt trả lời.
Vừa dứt lời, Triệu Cầm liền đóng lại cánh cửa, sau đó bước về phòng mình.
Đường Mộc Tuyết giống như được ân xá, néu như vừa rồi bị Triệu Cầm bắt gặp được bản thân mình đang cùng Dương Tiêu vui vẻ với nhau, chỉ sợ rằng cô sẽ xáu hồ chết mắt.
Đường Mộc Tuyết đỏ mặt tía tai nhìn Dương Tiêu nói: “Em không nghĩ đến mẹ lại đột nhiên tiến vào, không sao rồi, chúng ta tiếp…tục vậy!”
“Được!” Dương Tiêu hít sâu một hơi, sau đó ôm lấy phần eo thon thả của Đường Mộc Tuyết, bờ môi lại một lần nữa tiền đến đôi môi anh đào gợi cảm của cô.
Lạch cạch!.