Triệu Liên cùng Tôn Phú Quý đối mắt nhìn nhau, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu, thống nhát gật đầu.
“Không sao con trai, tội danh này sẽ có người thay con gánh lây!” Tốn Phú Quý an ủi nói.
“Có người thay con gánh tội sao? Tốt quá, thật sự quá tốt rồi!” Tôn Bằng nhất thời không còn cảm thấy căng thẳng, liền chạy xe tiến vào biệt thự trung tâm trên hòn đảo nhỏ.
Chính vào giây phút này, Triệu Càm đã đứng sẵn trước cửa biệt thự nghênh đón cả nhà Triệu Liên.
Có điều, khi chiếc xe Maserati bước vào bên trong nội khu, sắc mặt Triệu Cầm lập tức căng cứng, bà nhìn thấy rõ ràng đầu xe phía trước của chiếc xe Maserati đã bị đụng nát, một chiếc đèn xe cũng bị lõm vào bên trong.
“Chuyện…chuyện này là như thế nào?” Triệu Cầm cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tôn Phú Quý lập tức bước.
xuống xe, tức giận nói: “Chị vợ này, chị không biết tên Dương Tiêu này quá đáng đến mức nào đâu, hắn ta vậy mà lại lái xe đụng trúng người khác còn chạy trồn!”
“Đúng vậy, chị gái, tên phế vật này đụng trúng người khác không nói, còn muốn chạy trốn, còn muốn vu oan giá họa cho Bằng Bằng, chị nói tên phế vật này có đáng ghét hay không?” Triệu Liên cũng tức giận nói.
Dương Tiêu vừa bước xuống xe, liền nghe thấy những lời này của hai người bọn họ, toàn thân nhất thời hóa đá.
Những người trong gia đình này vậy mà lại vu oan giá họa bản thân hắn lái xe đụng trúng người?
Thật…thật sự chưa từng thấy loại người vô liêm sỉ như vậy!
Tôn Bằng trong lòng vui mừng không thôi, chỉ cần đem bát nước bản này đỗ lên người Dương Tiêu, như vậy chuyện này tuyệt đối không còn chút liên quan gì đến bản thân.
“Đúng vậy đó dì, chính là do tên phế vật này đụng trúng người khác, may mắn cháu đem xe cướp lại, nếu không không biết tên phế vật này còn đụng trúng ai khác nữa không! Còn có, tên phề vật này vừa rồi đụng phải chiếc xe Rolls-Royce Phantom, giá trị lên đến chục triệu nhân dân tệ!” Tôn Bằng nhắn mạnh nói.
“Đúng đúng đúng!” Tôn Phú Quý cùng Triệu Liên liên tục gật đầu.
Giống như chuyện này không hề có chút liên quan gì đến bọn họ, tất cả đều do Dương Tiêu gây ra.
Nghe đến đây, Triệu Cầm tức đến mức thất khiếu bốc khói, bà tức giận nứt mắt, chỉ sang Dương Tiêu nói.
“Được lắm, tên phế vật Dương Tiêu này, bà đây kêu cậu đi đón người, cậu vậy mà lại gây ra tai nạn xe, đem người đụng trúng, còn là chiếc siêu xe đắt như vậy, cậu có đền nổi không? Còn gây chuyện chạy trốn, cậu tiêu đời rồi!”
Chính vào giây phút này, Triệu Cầm hận không thể một đao chém chết Dương Tiêu, Dương Tiêu gây chuyện chạy trốn, giống như cố ý khiến cho bà mắt mặt trước mặt người nhà em gái của bà.
“Cậu chết chắc rồi, đợi lát nữa cứ chờ người đến tìm cậu gây rắc rồi đi! Chúng tôi không trả giá vì đồ ngốc như cậu đâu, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại đến cho Mộc Tuyết.
Ly hôn! Hôm nay nhất định phải ly hôn!” Triệu Cầm thật sự căm hận Dương Tiêu.
Vậy mà lại đụng phải chiếc xe trị giá hơn chục triệu nhân dân tệ, dù có đem bà bán đi cũng không đủ tiền đền.
Dương Tiêu nhíu mày nói: “Mẹ, con không có gây chuyện rồi chạy trốn, người gây chuyện chạy trốn chính là bọn họi”
Tôn Phú Quý gấp gáp tố cáo: “Thả rắm! Rõ ràng chính là cậu gây chuyện bỏ trôn, người một nhà ba người chúng tôi còn có thể vu oan cho cậu hay sao?”
“Đúng vậy, chị gái, tên phế vật này thật sự quá đáng ghét, nếu em là chị, em sớm đã một chân đá thứ chướng mắt này ra khỏi cửa!” cả khuôn mặt Triệu Liên lạnh lẽo nói.
Tôn Bằng xắn tay áo lên, nhìn Triệu Cầm nói: “Dì à, không bằng cháu giúp dì giáo huấn tên phế vật này một trận?”
Chính vào ngay lúc này, Đường Kiến Quốc từ bên ngoài khu biệt thự cũng bước đến..