Xe hỏng không nghiêm trọng lắm, cửa hàng s có đầy đủ phụ kiện, không mất nhiều thời gian sửa chữa, Dương Tiêu vừa đưa Đường Mộc Tuyết đến khách sạn.
Vừa nhìn thấy Đường Mộc Tuyết, hai mắt Tôn Bằng sáng lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường rồi biến mắt.
“Chị họ, cuối cùng chị cũng đến, em nói cho chị biết, là Dương Tiêu đồ phế vật này đi đón bọn em, đụng phải xe của người ta!” Tôn Bằng tố cáo.
“Đúng đúng đúng, tên này đụng xe người khác, còn muốn bôi nhọ Bằng Bằng!” Triệu Liên phụ hoạ.
Nhắc lại chuyện này Triệu Cầm còn tức giận nói: “Mộc Tuyết, đợi ăn xong con đến cục dân chính ly hôn đi, nếu không ly hôn, mẹ sẽ bị tức chết khi nhìn thấy thằng phế vật này!”
Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: “Xảy ra tai nạn xe cộ? Anh không bị thương chứ?”
Nghe thấy Đường Mộc Tuyết không tức giận mà quan tâm đến Dương Tiêu, mấy người tại hiện trường đều kinh ngạc.
“Không sao!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Đường Mộc Tuyết không hề tin Dương Tiêu sẽ đâm người khác, đối với người nhà Triệu Liên này Đường Mộc Tuyết cũng không phải không rõ, chắc trong đó có gian trá.
Tôn Bằng ngắn người nói: “Chị họ, chị làm gì vậy? Thằng phế vật này đụng phải xe của người ta, còn chạy trốn.
Chẳng lẽ chị không tức giận sao?”
“Cậu chắc chắn là tôi gây ra tai nạn rồi bỏ trốn không?”
Sắc mặt Dương Tiêu âm trầm nhìn Tôn Bằng.
Vừa nãy anh không định kể chuyện này, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Đường Mộc Tuyết, không ngờ bọn họ lại nhắc đến chuyện cũ, vậy nên Dương Tiêu sẽ nói ra.
Tôn Phú Quý chế nhạo nói: “Phé vật, là mày gây tai nạn rồi bỏ trồn, mày còn mặt mũi chất vấn Bằng Bằng?”
“Đúng vậy!” Tôn Bằng không ý thức được mình đã làm Sai.
“Ông chủ, là thằng nhóc đó, chính là thằng nhóc đó, hôm nay vượt đèn đỏ tông vào tôi.
Nếu không có túi khí an toàn, sợ là tôi phải vào bệnh viện rồi!” Lúc này, một tài xế mặc một đồ vest bước vào khách sạn, tức giận chỉ vào Tôn Bằng.
Nhìn thây người lái xe mặc vest, người Tôn Băng run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Mí mắt của Tôn Phú Quý và Triệu Liên đều nhảy loạn, vợ chồng hai người bọn họ đều biết chủ nhân chiếc xe Rolls- Royce tìm tới cửa, có lẽ sắp gặp phải đại họa.
Tuy nhiên, Triệu Liên và Tôn Phú Quý nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu một lần nữa, ánh mắt của bọn họ đều khóa chặt vào Dương Tiêu.
Thời điểm nên đến sớm muộn gì cũng đến, dù sao có Dương Tiêu đội bát nước bản này, bọn họ cũng không sợ: cái gì.
Đường Kiến Quốc nhìn tài xế đi tới cùng một người đàn ông to béo, ông ta chột dạ nói: “Cầm Cầm, xem ra là chủ xe tìm tới cửa rồi!”
Vừa rồi bọn họ đều biết chiếc xe bị đụng trúng là Rolls- Royce Phantom hàng nghìn vạn, không cần phải nói, chủ nhân của chiếc xe hạng sang có thân phận như vậy, bọn họ cũng không dám đắc tội loại người này.
“Đợi lát nữa không cần quan tâm đến thằng phế vật Dương Tiêu này, Mộc Tuyết, chiều nay đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, thằng phế vật này là sao chổi của nhà chúng ta!” Triệu Cầm trằm giọng nói.
Cho đến bây giờ, Triệu Cầm vẫn tin chính Dương Tiêu đã gây tai nạn rồi bỏ trốn, bà ta không tin tất cả những điều này là do gia đình em gái bà ta làm.
Đường Mộc Tuyết cau mày, cô biết mọi chuyện có thể không dễ dàng xử lý, đồng thời Đường Mộc Tuyết cũng tin Dương Tiêu không làm tất cả những chuyện này.
Dựa vào sự hiểu biết của Đường Mộc Tuyết về Dương Tiêu, Dương Tiêu luôn là một người có trách nhiệm, cho dù Dương Tiêu đụng phải người ta, Dương Tiêu cũng sẽ không thực hiện hành vi gây tai nạn rồi bỏ trốn..