Không lâu sau, trong lòng Tôn Bằng hoảng sợ đến tột độ, có thể thấy được Dương Tiêu thật sự sẽ làm thật, néu không xin tha, có lẽ cậu ta thật sự sẽ bị Dương Tiêu bóp chết.
Tôn Bằng kinh hãi nhìn Dương Tiêu: “Tôi… tôi sai rồi, t tôi không dám nữa, tôi sắp chết rồi, xin anh tha cho tôi!
Dương Tiêu không hề rung động, anh biết rất rõ một kẻ cặn bã như Tôn Bằng phải bị dạy cho một bài học sâu sắc.
“Tôi… tôi thực sự biết mình sai rồi!” Tôn Bằng sợ đến mức khóc thét, não.
thiếu oxi, suýt nữa thì ngắt đi.
Ngay khi Tôn Bằng sắp chết, Dương Tiêu ném Tôn Bằng xuống đất như một thứ rác rưởi.
Tôn Bằng ngã trên mặt đất, như được đặc xá, hít sâu mấy hơi, nhìn Dương Tiêu trong mắt tràn đầy oán hận, cậu ta lập tức chỉ vào Dương Tiêu: “Phé…”
Tôn Bằng còn chưa kịp nói ra những lời mắng chửi, Dương Tiêu đã đá một cái thật mạnh lên người Tôn Bằng, Tôn Bằng đau đớn nhe răng trợn mắt.
Hai mắt Dương Tiêu thâm thúy, một sức mạnh to lớn toát ra khắp người: “Tôn Bằng, đừng dùng sự ngu dốt của cậu khiêu khích danh sách đen của tôi.
Nếu cậu muốn chết trong phòng giam này, thì cứ nói tiếp đi!”
Cảm nhận được một lực sát khí mạnh mẽ xông thẳng vào mặt, Tôn Bằng sợ hãi tại chỗ, ngậm chặt miệng với thần sắc giật mình sợ hãi.
Dường như người đứng trước mặt mình hoàn toàn không phải là phế vật, mà là một con quỷ, nếu cậu ta dám láo xược, có lẽ cậu ta sẽ phải đối mặt với một bản án tử hình.
“Mọi chuyện xảy ra ở đây hôm nay đều phải giữ kín cho tôi.
Nếu không, tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi Trung nguyên!” Dương Tiêu không chút tức giận nói.
Trước mặt Dương Tiêu, giờ phút này Tôm Bằng thở không ra hơi: “Vâng vâng vâng!”
Tôn Bằng sợ hãi, cậu ta hoàn toàn sợ hãi.
Lúc này Tôn Bằng mới có thêm hiểu biết mới về Dương Tiêu, xem ra người này hoàn toàn không phải phế vật, phế vật chỉ là ảo giác mà thôi.
Kim Đại Chung đã móc nói mối quan hệ, Dương Tiêu lái xe đưa Tôn Bằng về biệt thự bên hồ.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự Triệu Liên và Tôn Phú Quý giống như kiến trên nòi lẩu.
“Chị, anh rể, sao Bằng Bằng vẫn chưa về?” Tôn Phú Quý vội vàng hỏi.
Triệu Cầm cũng chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, bà ta gượng cười: “Tôi đã nói, đối với cô chủ nhà họ Cung loại chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, đừng lo lắng, sẽ tốt thôi.”
Nói xong Triệu Cầm nháy mắt với Đường Kiến Quốc.
Đường Kiến Quốc tìm đến Đường Mộc Tuyết, tháp giọng nói: “Mộc Tuyết, con đã liên lạc với Lý Minh Hiên chưa?
Con không thể làm bố mẹ mắt mặt!”
Đường Mộc Tuyết tức giận đến mức xấu hổ, chẳng lẽ họ cho rằng mình không chịu nỏi, phải có một chân với Lý Minh Hiên sao?
“Không!” Đường Mộc Tuyết âm trầm nói.
Đường Kiến Quốc sửng sốt nói: “Cái gì? Không? Con định làm bố và mẹ phải mắt mặt trước mặt người nhà mẹ đẻ của mẹ con à?”
“Con đã nói, chuyện các người gây ra con sẽ không quan tâm!” Đường Mộc Tuyết giận sôi máu.
Thấy bố mẹ vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, tâm Đường Mộc Tuyết càng ngày càng lạnh.
Triệu Liên nhìn Triệu Cầm nói: “Chị, em cũng chỉ có đứa con trai là Bằng Bằng thôi, em nói thật với chị, néu Bằng Bằng có mệnh hệ gì, em sẽ không sống nữa, hôm nay em sẽ chết trong nhà của các người!”
Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Cầm thay đổi, néu em gái bà ta chết trong nhà bọn họ, thì tương lai bà ta không có cách làm người trước mặt nhà mẹ đẻ..