Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôn một cái?
Dương Tiêu càng không nói nên lời, nghĩ đến lần trước Đường Đường mắt cảnh giác mà hôn mình, anh cùng Đường Mộc Tuyết xảy ra mâu thuẫn lớn.
Chụt!
Ngay lúc Dương Tiêu định kéo Đường Đường đi, Đường Đường đột nhiên hôn lên mặt Dương Tiêu.
Thân thể Dương Tiêu như hóa đá tại chỗ, vậy mà anh lại bị hôn? Lại bị Đường Đường hôn?
Nếu Đường Mộc Tuyết biết chuyện này, Đường Mộc Tuyết không điên mới lạ!
Đường Đường hôn Dương Tiêu, thấp giọng nói: “Anh rẻ, anh đừng để ý.
Diễn mọi lúc mọi nơi, hình như gần đây có cửa hàng đồ lót.”
“Được rồi!” Dương Tiêu hoàn toàn không nói nên lời.
Nếu đổi lại là người khác, bị em vợ mình hôn, sợ là trong lòng sẽ vui vẻ vô hạn!
Nhưng đối với Dương Tiêu mà nói, anh là một người trung thành với gia đình, cho dù nhìn thấy những người đẹp khác, anh cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi thôi, cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Xét cho cùng, Đường Mộc Tuyết khuynh quốc khuynh thành, cũng không có mấy người đẹp có thể sánh ngang với Đường Mộc Tuyết.
Nói trắng ra, Dương Tiêu không có nhiều suy nghĩ xáu với Đường Đường, nhất là sau khi trải qua sự việc vừa rồi, bị Đường Đường hôn trộm Dương Tiêu đã sinh bóng ma.
Hôn được Dương Tiêu, trong lòng Đường Đường như có con nai nhỏ nhảy nhót, trước khi hôn Dương Tiêu, cô ấy đã lầy hét can đảm.
Lần trước hôn Dương Tiêu là nụ hôn đầu của cô, còn nụ hôn này là nụ hôn thứ hai trong đời của Đường Đường, cũng ý nghĩa không kém.
“Bây giờ anh có thể cho chúng tôi vào được rồi chứ?”
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Đường Đường khoác tay Dương Tiêu bước vào cửa hàng đồ lót, cửa hàng đồ lót không đặc biệt lớn nhưng cũng không quá nhỏ, là một cửa hàng đồ lót có quy mô tốt ở khu vực Lão Nhai này.
Ngay sau khi bước vào, Dương Tiêu đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, làm cho người ta sảng khoái.
Nhìn đồ lót nữ sặc sỡ, vẻ mặt Dương Tiêu không khỏi xao động.
Tuy nhiên, khi lần đầu tiên đến cửa hàng đồ lót, trong lòng của Dương Tiêu có phần thăng trầm, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Anh chưa gặp sóng to gió lớn khi làm nhiệm vụ và anh ta cũng không phải tên lêu lỗng vô lương tâm, sau một chút ngạc nhiên, anh ta tỏ ra thờ ơ.
Không lâu sau, Dương Tiêu nhận ra một điều, cảnh tượng trước mắt khiến Dương Tiêu kinh ngạc.
Anh nhìn thấy một loạt các bộ đồ quyền rũ dành cho nữ, giáo viên, học sinh…, cũng như những roi da gì đó trên kệ cách đó không xa.
Ngoài ra, nhiều loại sản phẩm nữ tính cũng được đặt trên kệ bên cạnh, tất cả đều để làm vơi đi nỗi cô đơn..