Hổ Tế

chương 1916: 1916: chương 575

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hai cái? Là năm cái chứ?” Dương Tiêu cười lắc đầu, ném ra tắt cả các thiết bị camera thu nhỏ trong ba phòng thử đồ còn lại.

Nhìn thấy năm cái camera thu nhỏ, nhóm phụ nữ tại hiện trường thay đổi sắc mặt, ánh mắt của ông chủ mập mạp cũng thay đổi.

Nếu Dương Tiêu thật sự muốn tống tiền, chỉ cần chuẩn bị một cái camera thu nhỏ là đủ rồi, không cần chuẩn bị năm cái, nhiều như vậy.

Mặt ông chủ mập mạp trở nên cứng ngắc, thật sự không ngờ Dương Tiêu lại nhạy bén như vậy, phát hiện ra cả năm cái camera thu nhỏ của anh ta.

Nhìn ông chủ mập mạp như đã ăn phải ruồi chết, Dương Tiêu cười lạnh nói: “Ông chủ, bây giờ anh còn cảm thấy là tôi hãm hại anh không?”

“Hừ! Lời nói của cậu liên quan gì đến tôi?” Ông chủ mập mạp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Chỉ cần không có đủ bằng chứng, có đánh chết anh ta cũng sẽ không thừa nhận anh ta đã làm điều đó.

Đường Đường tức giận nói: “Không phải anh làm thì là ai làm? Giá một cái camera thu nhỏ này ít nhất cũng phải hai nghìn đúng không? Anh đã từng thấy ai tống tiền với số tiền gần một vạn tệ chưa? Vừa rồi anh không cho Dương Tiêu vào, đủ để chứng minh trong lòng anh có quỷ.

Các cửa hàng đồ lót nữ khác đều cho phép đàn ông vào, tại sao cửa hàng của anh lại không được?”

Dương Tiêu cười nhạt, vừa nãy anh đã phát hiện ra có chuyện không bình thường.

Đúng vậy, mặc dù bình thường cửa hàng đồ lót nữ không cho phép nam giới vào, nhưng họ không bị cắm.

Với khẩu hiệu tôn trọng quyền riêng tư của phụ nữ, cửa hàng đồ lót trên phố cổ này thực sự đã thực hiện những chiêu trò đáng xấu hồ trong phòng thử đò.

Một số phụ nữ có mặt tại hiện trường chọt hiểu ra, bọn họ nhìn ông chủ mập mạp đang thay đổi sắc mặt.

“Đúng vậy! Những gì người ta nói đều đúng, ai mà tống tiền với số tiền gần một vạn tệ?”

“Đúng vậy, khi anh trai này bước vào tôi đã chú ý tới, anh ấy vào phòng thử đồ, tôi nghĩ anh ấy sẽ làm điều gì đó đáng xấu hổ với bạn gái của mình, hoá ra là phát hiện ra một số manh mối!”

“Ông chủ, anh cần cho chúng tôi một lời giải thích, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không nói rõ ràng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

Dương Tiêu cười không nói gì, nếu vừa rồi ông chủ mập mạp không để ý tới Đường Đường, anh thực sự sẽ không quá để ý đến vẻ mặt tà ác của anh ta khi nhìn thấy Đường Đường vào phòng thử đồ.

Bị một nhóm người chửi bới, ông chủ mập mạp giả vờ: bình tĩnh nói: “Cửa hàng của tôi mở hơn nửa năm rồi, không bao giờ làm chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Các người không biết trước đây thằng nhóc này đã từng tới đây nhiều lần, không có bằng chứng đầy đủ thì đừng có mà ngậm máu phun người!”

“Thật sự không biết xấu hổ!” Thân thể thanh tú của Đường Đường run lên.

Anh ta đã vu khống Dương Tiêu vài lần, đó là biểu hiện của làm việc xấu nên chột dạ.

Dương Tiêu bước tới hài hước nói: “Phiền anh tránh ra một chút!”

“Cậu định làm gì?” Ông chủ mập mạp cảnh giác hỏi.

Dương Tiêu cười nói: “Chắc hẳn camera thu nhỏ được kết nối với hệ thống máy tính, nếu anh không làm việc trái lương tâm, phiền anh để tôi kiểm tra ổ cứng máy tính của anh, không vấn đề gì chứ”

“Chuyện…” Ông chủ mập mạp hơi do dự.

Đường Đường cười lạnh nói: “Sao? Không dám chứ gì?

Các chị mau báo cảnh sát đến bắt người này đi!”

Ông chủ mập mạp toát mồ hôi lạnh trên lưng, néu thật sự: báo cảnh sát, bọn cớm đến, thì anh ta thực sự sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến máy tính của mình được mã hóa, anh ta nghiền răng nghiền lợi, ông chủ mập mạp tạo ra một con đường: “Không làm việc trái lương tâm không sợ ma gõ cửa, cứ kiểm tra đi!”.

Tiên Hiệp Hay

Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, đi nhanh đến chỗ máy tính..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio