Chỉ cần quay những đoạn phim này, đưa lên mạng bán cũng được nhiều tiền hơn số tiền anh ta kiếm được trong vài tháng.
Bây giờ Dương Tiêu đã nhìn thấu âm mưu của cửa hàng đồ lót của mình, hiển nhiên không thể tiếp tục làm được nữa.
Ông chủ mập mạp hung dữ nói với anh Đao: “Anh Đao, là thằng nhóc này không để anh vào trong mắt, thiến nó đi, hung hăng thiến nó đi!”
Anh Đao nghĩ đến cảnh bị Dương Tiêu đánh ba phát ngã xuống đắt vừa rồi, anh ta rất hoảng sợ.
“Mập mạp, tôi không tốt với anh à?” Anh Dao nhìn ông chủ mập mạp với vẻ mặt u ám.
Bị anh Đao chất vấn, ông chủ mập mạp nhanh chóng nói: “Tốt! Đương nhiên tốt rồi! Không có anh Đao chống lưng, tôi sẽ không kinh doanh được bao lâu!”
“Nếu ông đây đã tốt với anh như vậy, thì tại sao anh lại hại tôi?” Anh Đao túm lấy cổ áo ông chủ mập mạp, thô bạo nói.
Cảm nhận được sự tức giận đang hoành hành trên người anh Đao, toàn thân ông chủ mập mạp rùng mình, sững sờ nhìn anh Đao: “Anh… anh Đao, em… em không đắc tội anh mà?”
“Không đắc tội tôi?” Nhìn dáng vẻ vô tội của ông chủ mập mạp, anh Đao không khỏi tức giận.
Cách đây không lâu, ba người bọn họ đã bị Dương Tiêu dạy dỗ, ba người bọn họ cũng không phải chưa nhận thức được thủ đoạn của Dương Tiêu khủng bố như nào.
Vừa rồi anh Đao đi ngang qua đây, nghe thấy có người vô lễ với mình ngay trên địa bàn của mình, nên mới tức giận bước vào cửa hàng đồ lót, không ngờ ông chủ mập mạp lại chọc tức Dương Tiêu.
Đừng nói người ta không để mình vào mắt, anh Đao hiểu rõ chỉ dựa vào kỹ năng của mình, trong mắt người ta còn không bằng cái rắm.
Ông chủ mập mạp là do anh ta tự tuyển dụng, như vậy thì chẳng phải đang làm mình đang xáu hổ sao?
Ông chủ mập mạp hốt hoảng: “Không… không phải mà anh Đao?”
Bốp!
Sau khi thấy ông chủ mập mạp vẫn chưa tỉnh ngộ, anh Đao đã tát vào mặt anh ta một cái.
Tự dưng bị tát mạnh ông chủ mập mạp sững sờ tại chỗ.
Dưới cái nhìn của ông chủ mập mạp, anh Đao cố nặn ra một nụ cười trên mặt: “Đại… Đại ca, thật là nước lũ tràn đến miếu Long Vương, tên mập này không có mắt đắc tội đến anh, anh xử lý thoải mái, xin lỗi, em làm phiền anh mắt hứng, anh tiếp tục, anh tiếp tục!”
Cái gì!!!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông chủ mập mạp hoàn toàn ngốc nghéch.
Anh Đao kiểm soát khu vực này còn không dám thở hồng hộc trước mặt tên nhóc này? Thật hay giả?
Ông chủ mập mạp như đang hứng chịu một tiếng sét, sắc mặt của anh ta nhanh chóng tái đi, anh ta nhận ra mình đã phải chịu một nỗi kinh hoàng.
Ngay cả anh Đao cũng cung kính với thằng nhóc trước mắt này, thằng nhóc này có thể sẽ ngoan?
Lúc này, Hình Kiến dẫn người đến bao vây toàn bộ hiện trường nhanh nhát có thể.
“Không ổn, bọn cớm tới rồi!” Vẻ mặt anh Đao thay đổi.
Bọn chúng lăn lộn trên giang hò, tay chân không sạch sẽ, nếu bị bắt sẽ rất tai hại.
Hình Kiến mặc đồng phục dẫn đầu một nhóm người xông vào, thấy Dương Tiêu không bị thương, Hình Kiến thở phào nhẹ nhõm: “Cậu Dương, cậu không sao chứ?”
“Không sao!” Dương Tiêu cười nhẹ nói tiếp: “Ngại quá nửa đêm nửa hôm còn làm phiền đến cục trưởng Hình!”
“Ha! Cậu Dương nói gì vậy, chúng tôi mặc bộ đồ này là làm việc cho người dân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hình Kiến hỏi..