Dương Tiêu nóng lòng muốn về nhà, anh lo lắng không yên không thèm nhìn lại Đường Đường, Đường Đường bực bội bĩu môi: “Hừ! Người gì đâu! Đàn ông đều là móng heo lớn, anh quan tâm đến chị như vậy hả? Sao lúc trước không nhận ra? Không lẽ anh không chú ý tới con gái nào sinh ra cũng có lệ chất như vậy à”
Trở về nhà đã là đêm khuya, Dương Tiêu không dám vào phòng, giày vò cả một ngày, rất nhanh Dương Tiêu đã ngủ thiếp đi trên sô pha.
Đường Mộc Tuyết suy nghĩ rất nhiều, Dương Tiêu không ở’ bên cạnh cô, cô chỉ cảm thấy mình không có đủ cảm giác an toàn.
Năm năm qua, dù là mưa hay gió, cô đã quen với việc Dương Tiêu ngủ bên cạnh.
Đôi mắt hơi nhức, Đường Mộc Tuyết đang định đi rót một cốc nước để giảm bót trạng thái, đúng lúc nhìn thấy Dương Tiêu đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhìn thấy Dương Tiêu lén trở về không dám trở lại phòng, Đường Mộc Tuyết rơi xuống nước mắt không cam lòng.
Sau khi trở về phòng, có lẽ biết Dương Tiêu đã trở về nên Đường Mộc Tuyết đã cảm tháy rất ồn định, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời ban mai chiều xuống mặt đắt, Dương Tiêu đã nấu cơm xong.
“Ôi chao! Tôi đói chết mát, Dương Tiêu, phế vật cậu làm cơm xong chưa?” Triệu Cầm chửi rủa theo thói quen.
Tối hôm qua Dương Tiêu không ở nhà không ai nấu cơm, cả đêm hôm qua Triệu Cầm không ăn, sáng sớm tỉnh lại thì đói bụng.
Đường Kiến Quốc thở dài nói: “Cầm Cầm, Dương Tiêu đã rời khỏi nhà.
Sau này chúng ta sẽ tự nấu cơm!”
“Ò, thật là, sao tôi lại quên chuyện này!” Triệu Cầm chợt nhận ra tối hôm qua Dương Tiêu đã rời đi.
Không biết vì sao, sau khi Dương Tiêu rời đi, trong lòng Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều có chút khó chịu.
Mặc dù cả hai không mong đợi gặp Dương Tiêu, cho rằng Dương Tiêu là một điều xấu hỗ đối với gia đình họ, nhưng vô hình trung bọn họ đã quen với sự tồn tại của Dương Tiêu.
“Bố mẹ, dậy ăn cơm thôi!” Lúc này, Dương Tiêu bưng cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu, Triệu Cầm sửng sốt: “Hả? Giọng của Dương Tiêu? Không phải thằng phế vật này đi rồi hả?”
“Không rõ, ra ngoài xem xem!” Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc bước ra khỏi phòng ngủ chính trong bộ đồ ngủ.
Nhìn thấy Dương Tiêu đang thực sự nấu cơm ở nhà, đột nhiên Triệu Cầm nổi giận, bà ta không khỏi nhớ tới cảnh hôm qua bị một người phụ nữ mặc đồ đen tát.
Đột nhiên, trong mắt Triệu Cầm hiện lên một tia tức giận: “Được lắm! Dương Tiêu, ăn cây táo, rào cây sung xong mà cậu còn dám trở vê, con mẹ nó, hôm nay tôi sẽ giêt cậu!”
Vừa nói, Triệu Cầm vừa lấy một cái cán, lao về phía Dương Tiêu.
.
Truyện Đông Phương
Triệu Cầm tấn công cực kỳ hung ác, trong tư thế muốn giết chết Dương Tiêu.
Sau khi Đường Mộc Tuyết rửa mặt xong nhìn Dương Tiêu bị đánh, cô nhíu mày, sau đó làm như không thấy.
“Hôm nay bà đây phải giết chết tên khốn kiếp này, mẹ nó!”
Nhìn thấy Dương Tiêu không động, Triệu Cầm càng đánh càng mạnh.
Không lâu sau, ngực của Dương Tiêu đau đến mức bị bằm máu, cánh tay đầy vét bầm tím, Dương Tiêu đứng ở nơi đó không nói lời nào.
Đường Mộc Tuyết thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trên tay Dương Tiêu đầy vết bằm tím, cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Dương Tiêu chắc chắn sẽ bị mẹ cô đánh chết..