“Ném ra ngoài?” vị giám đốc trung niên kia nhíu chặt chân mày, nhìn nữ nhân viên kia tức giận hét lên, “Cô có điên không? Cô có biết vị tiên sinh này là ai không?”
“Là..là người như thế nào?” nhìn giám đốc chỉ nhánh mình cả khuôn mặt nghiêm trọng, nữ nhân viên kia trong lòng dâng lên một cảm giác bắt an.
Người giám đốc trung niên kia nhìn về phái Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Người này là Dương tiên sinh, chính là VIP chí tôn của chỉ nhánh chúng ta!”
Cái gì! VIP chí tôn?
Bùm!
Lời nói của vị giám đốc trung niên kia không khác gì một đạo thiên lôi giáng xuống, sét đánh lên người nữ nhân viên kia ngoài cháy trong non, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngã ngửa trên mặt đất.
VIP chí…chí tôn?” sắc đỏ trên khuôn mặt nữ nhân viên càng ngày càng giảm xuống, một cỗ hàn khí từ từ dâng lên từ chân lên đến sau đầu.
Thật không nghĩ đến, chỉ nhánh của bọn họ có lối đi riêng dành cho VỊP chí tôn, nhưng mà lúc nào lại nhảy ra một VIP chí tôn chứ?
Khoảng thời gian trước đây, nghe nói rằng có một khách hàng đến gửi quỹ tiết kiệm hai mươi tỷ nhân dân tệ, rất được lãnh đạo chỉ nhánh coi trọng, nghe nói rằng chỉ cần người này đến đây, liền dựa theo cấp bậc VIP chí tôn để tiếp đón.
Dù sao, bọn họ ở nơi này cũng chỉ là một chỉ nhánh nhỏ, có khách hàng gửi khoản tiết kiếm hai mươi tỷ nhân dân tệ, đối với bọn họ mà nói, chính là một thành tích vô cùng to lớn.
Không lễ người đàn ông trước mặt này chính là vị khách quan trọng gửi tiết kiệm hai mươi tỷ hay sao?
Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!
Hai mươi tỷ, là khái niệm kiểu gì chứ? Tuổi tác của người thanh niên này có bao lớn chứ?
Cô ta nhìn dáng vẻ hiện tại của Dương Tiêu cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi mà thôi, làm sao một người trẻ tuổi như vậy có thể gửi được khoản tiết kiệm đến hai mươi tỷ nhân dân tệ được chứ?
Phải biết rằng, Cung gia chính là gia tộc lớn mạnh nhắt tại thành phố Trung Nguyên, nguồn lực thâm hậu, tổng giá trị của cả gia tộc có lẽ cũng chỉ khoảng ba mươi tỷ nhân dân tệ mà thôi.
Một người thanh niên còn trẻ tuổi như vậy lại có só tiền lên đến con số hai mươi tỷ, lời này nói ra ai có thể tin được chứ? Cậu cho rằng ba ruột của mình là người giàu có ở Thành Đô hay sao?
Giám đốc ngân hàng vội vàng bước lên cung kính nói: “Xin chào Dương tiên sinh, tôi là giám đốc của chi nhánh ngân hàng này, tôi tên Châu Hi!”
“Xin chào, giám đốc Châu!” Dương Tiêu lịch sự trả lời một tiếng.
Nhìn thấy Dương Tiêu không chút huênh hoang nào, Châu Hỉ nói: “Dương tiên sinh, ngài chính là VỊP chí tôn của ngân hàng chúng tôi! Ngài nếu như muốn thực hiện giao dịch chuyển khoản một tỷ nhân dân tệ, hoàn toàn có thể đến phòng VIP làm thủ tục, căn bản không cần phải xếp hàng, việc xếp hàng này chỉ lãng phí thời gian mà thôi!”
“Nhưng vừa rồi nữ nhân viên này nhất quyết muốn chúng tôi phải xếp hàng, nếu như chúng tôi không xếp hàng sẽ kêu bảo vệ tống cổ ba người chúng tôi ra ngoài!” Long Ngũ không chút ý tốt nhìn về phía nữ nhân viên vừa rồi nói.
Châu Hï vừa nghe thấy, khuôn mặt căng cứng, ông không tin được mà thốt lên: “Cái gì? Vậy mà lại có chuyện như vậy xảy ra?”
“Quả thật như vậy!” Dương Tiêu thành thật trả lời.
Làm lỡ mắt hơn nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa còn bị khinh thường, trong lòng Dương Tiêu ít nhiều gì cũng cảm thấy.
không thoải mái.
.
truyện ngôn tình
Vừa rồi Dương Tiêu dự tính nhanh chóng thực hiện chuyển khoản, sau đó cùng Long Ngũ đi xem xét thử nơi nào thích hợp để thuê trụ sở công ty, chuẩn bị cho việc thành lập tập đoàn mới sau này..