Ai cũng không nghĩ đến tên con rẻ phế vật Đường Gia vậy mà thật sự lại biết giám định bảo vật, giúp Kim Đại Chung giành lại được một bàn thua.
Chỉ cần là người thật sự hiểu rõ việc giám định bảo vật ít nhiều gì cũng có thể nhận ra rằng, những điều Dương Tiêu nói vừa rồi hoàn toàn không sai, bình gồm sứ Thanh Hoa này quá nau chính là hàng giả.
“Làm sao có thể như vậy được?” khuôn mặt Tạ Quần hung hăng co giật, bị một tên phế vật nói rằng bình gốm sứ Thanh Hoa là hàng nhái, điều này khiến cho ông như bị sét đánh, cả khuôn mặt vô cùng khó coi.
Còn Trương Vỹ đang đứng bắt động giống như chịu phải ngàn cú đả kích, ánh mắt dần trở nên ngây dại.
Kim Đại Chung vỗ vai Dương Tiêu, cười lớn nói: “Người anh em Dương Tiêu này, tôi biết cậu nhất định có khả năng, vừa rồi không đánh tiếng trước, hại ông anh này đổ mồ hôi lạnh cho cậu.”
“Vừa rồi tôi cũng không dám chắc mười phần, không nghĩ đến vậy mà lại bị tôi đoán trúng rồi! Dương Tiêu cười nhạt một tiếng.
Khi lần đầu nhìn thấy bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh, Dương Tiêu liền cảm thấy chiếc bình gốm sứ này vô cùng kì lạ, không sai, chính là nhìn vô cùng kỳ dị.
Dương Tiêu từng là bảo đao của quốc gia, cảm giác của anh vô cùng mãnh liệt, dưới sự quan sát tỉ mỉ của mình, rõ ràng có thể thấy được đáy bình cùng thân bình có sự khác biệt.
Tất nhiên, chuyện này cũng cần phải có mắt nhìn vô cùng lợi hại, mà Dương Tiêu trùng hợp lại có năng lực này.
Dương Tiêu trước đây từng công tác trong đội đặc nhiệm Đông Phương Thần Ưng, điểm đặc biệt của Đông Phương Thần Ưng chính là mỗi một đội viên đều có đôi mắt nhanh nhạy tựa như thần ưng, có thể nhìn thấy những thứ trong đêm đen mà người bình thường không nhìn thấy được.
Dương Tiêu bản thân có đôi mặt độc long, lần trước khi chữa trị cho Hình lão gia đã thi triển một lần.
Đôi mắt độc long chính là khi một đứa trẻ mới sinh ra vẫn chưa biết gì, sở hữu con mắt tâm linh có thể nhìn thấy những thứ bản thỉu lang thang giữa trời và đất.
Đợi đến khi đứa bé hiểu chuyển, thì không cách nào nhìn thấy những thứ dơ bẩn này được nữa, nhưng từ khi Dương Tiêu có nhận thức, vẫn như cũ nhìn thấy được những thứ dơ bắn trong trời đất.
Đôi mắt của Dương Tiêu giống như đôi mắt của trẻ nhỏ khi không hiểu chuyện, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ bất thường.
Kim Đại Chung giơ ngón cái khen ngợi: “Người anh em Dương Tiêu này, tôi nói cậu chính là khiêm tốn mà, vậy mà cậu còn không thừa nhận, hiện tại muốn khiêm tốn nhưng thực lực cậu không cho phép.”
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này là hàng thật, mọi người không được tin những lời nói vô căn cứ của tên tiểu tử này!”
Trường Uy làm sao có thể chấp nhận được sự thật này, sắc mặt đỏ ửng cố gắng giải thích.
Hắn ta chính là đại sư kiểm định bảo vật tài giỏi nhất trong lớp trẻ tại thành phố Trung Nguyên, nếu như tin đồn lan truyền bản thân kiểm định bảo vật có sai sót, cuối cùng bị một tên phế vật Đường Gia vạch trần, hắn nhất định sẽ trở thành trò cười trong miệng người khác, điều này khiến cho Trường Uy từ trước đến nay luôn tự cao không cách nào chấp nhận được.
“Kiểm định sai chính là kiểm định sai, bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này quả thật chính là hàng nhái!” tiếp theo đó, một ông lão tiên phong đạo cốt khoác trên mình bộ trang phục Đường trang chậm rãi bước đến.
“Lý tiền bối!”
“Lý tiền bồi!”
Khi nhìn rõ người vừa bước đến là ai, cả đám người vội vàng cung kính lên tiếng.
Ông lão tinh thần hoạt bát khỏe mạnh này không phải ai khác chính là sư phụ của Trương Uy, Lý Lâm – đệ nhất đại sư kiểm định bảo vật thành phố Trung Nguyên.
Trương Uy nhìn thấy sư phụ nhà mình đã đến, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch: “Sư…sư phụ, bình gốm sứ Thanh Hoa này là hàng nhái sao?”
Lý Lâm chậm rãi lấy ra một chiếc kính lúp, soi vào bình gốm sứ Thanh Hoa sau đó nói: “Trò nhìn đi, sau khi phóng lớn lên, hoa văn trên thân bình cũng trở nên phức tạp, tạo cho người ta cảm giác mệt mỏi về mặt thẳm mỹ, rất nhiều hoa văn đều không đối xứng.”.