Chương
Mình bị bán rồi!
Mình lại bị Trương Khôn bán đi một cách vô tình như vậy!
Giờ phút này, Đường Hạo khó chịu như ăn phải con ruồi chết.
Anh ta không thể ngờ được tên Trương Khôn này còn không dám thở mạnh trước mặt Lưu Vĩ chút nào, vừa mở mồm đã nói hết tất cả mọi chuyện ra.
“Ò? Tát cả mọi chuyện đều do cậu sai khiến Trương Khôn làm à?” Lưu Vĩ lạnh lùng nhìn sang Đường Hạo.
Cảm nhận được sự uy nghiêm đến từ người có cấp bậc phía trên mình, Đường Hạo chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh từ chân xộc đến tận trên đầu.
Anh ta cực kỳ rõ ràng, Lưu Vĩ quyền cao chức trọng, tất nhiên là có giao hảo với những lãnh đạo các ban ngành khác. Nếu bây giờ Lưu Vĩ muốn truy cứu trách nhiệm của mình, chỉ sợ lần này anh ta không có cách nào may mắn thoát khỏi được.
“Cục… Cục trưởng Lưu… Tôi…” Làm việc trái với lương tâm, khi bị moi ra toàn bộ sự thật thì Đường Hạo bắt đầu sợ hãi.
Bà nội Đường sao có thể trơ mắt nhìn thằng cháu trai ruột của mình bị Lưu Vĩ nhắm đến, bà ta mạnh dạn nở ra một nụ cười, tiến lên nói: “Cục trưởng Lưu à, trong này có hiểu lầm gì hay không? Hạo Hạo nó vẫn còn nhỏ, làm việc luôn quang minh lỗi lạc, sao nó có thể làm ra chuyện bỉ ổi đến vậy được cơ chứ?”
“Bà có tư cách gì mà nói chuyện? Tôi có cho bà mở miệng ra chưa?” Lưu Vĩ không nễ mặt bà nội Đường chút nào, nỗi giận nói.
Ý thức được Lưu Vĩ giận thật rồi, bà nội Đường bị dọa sợ đến run như cầy sấy, vội vàng ngậm miệng lại.
Trước mặt Lưu Vĩ, bà ta căn bản không thể cậy già lên mặt được. Người ta có quyền cao chức trọng, là người có thể nắm được nhà họ Đường trong tay.
Nếu làm Lưu Vĩ bực thật thì việc cố ý kiếm chuyện ở khu xưởng sản xuất này sẽ khiến nhà họ Đường bọn họ cách ngày phá sản không xa.
Lưu Vĩ bừng bừng lửa giận, tức điên nhìn Đường Hạo: “Tốt nhất là cậu ăn ngay nói thẳng cho tôi, nếu để tôi biết được cậu đang nói láo thì tôi sẽ truy cứu tất cả trách nhiệm liên quan đến cậu. Cậu phải biết hối lộ nhân viên công vụ sẽ phải nhận quả đắng như thế nào.”
Nghe vậy, Đường Hạo run rẫy hết cả người. Anh ta không dám tưởng tượng, nếu bị Lưu Vĩ truy cứu đến cùng thì mình sẽ phải chịu kết cục đáng sợ như thế nào.
Run rẩy một hồi, sắc mặt Đường Hạo như tro tàn, run giọng nói: “Cục… Cục trưởng Lưu ơi… Tôi… Tôi biết sai rồi. Là do tôi hồ đồ, do tôi hồ đồ cả! Ngài có đại nhân đại lượng thì đừng nên so đo với loạn tiểu nhân như tôi!”
Giờ phút này, mặt Đường Hạo đây vẻ hối hận.
Anh ta cứ tưởng nghe lời đề nghị của bà nội Đường sẽ có thể chơi chết Đường Mộc Tuyết, nhưng không thể ngờ rằng, tên phế vật vứt đi Dương Tiêu lại có thể quen biết được cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ.
“Không ngờ thằng oắt khốn Đường Hạo lại hãm hại Đường Mộc Tuyết thế này, tôi nói cho nghe, sáng sớm Đường Mộc Tuyết đã phải lặn lội đến đây rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy đấy! Sự việc mà khác thường thì chắc chắn có quỷ. Đường Hạo quá ghê tởm, tôi biết ngay là Đường Mộc Tuyết trong sạch mà.”
Đám người dòng chính nhà họ Đường đầy vẻ bi phẫn, ánh mắt nhìn Đường Hạo toàn vẻ khinh bỉ.
Lưu Vĩ lạnh lùng nhìn về phía bà nội Đường: “Đây chính là quang minh lỗi lạc mà bà nói đây à”
Bà nội Đường bị dọa đến sợ trắng mặt, hoàn toàn không dám nói lời nào.
Bình thường bà ta toàn cậy già lên mặt với nội bộ nhà họ Đường, nhưng ra cửa đụng phải nhân vật lớn như thế này, bà ta sợ đến mức quả rắm còn không dám thả.
Lưu Vĩ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng, tôi tuyên bố cách chức Trương Khôn để tiến hành điều tra, mấy tên nhân viên không có mắt như các cậu đều phải biết kiểm điểm tường trình cho tôi, không được ít hơn mười nghìn chữ!”
“Vâng vâng vâng!” Đám thuộc hạ của Trương Khôn vội vội vàng vàng gật đầu, mặt mũi đắng chát.
Mẹ nó, hố cha nó chứ!
Mười nghìn chữ tường trình?
Viết văn tám trăm chữ hồi cấp ba đã hành bọn họ ngụp lặn lên xuống sống dở chết dở rồi, chứ đừng nói là tường trình mười nghìn chữ.
Bọn họ đều bị liên lụy vì Trương Khôn, bây giờ tên nào tên nây đều đang hỏi thăm lần lượt trên dưới mười tám đời tổ tông nhà gã một lần.
Àm!
Hai mắt Trương Khôn vô thần, ngay khi Lưu Vĩ vừa dứt lời thì hai chân đã mềm nhũn, ngã khuyu xuống đắt.
Xong! Đời này của mình nói xong là xong thế rồi!
Trông thấy Trương Không đò đẫn ngồi trên mặt đất, Đường Hạo cũng sợ đến run run rầy rẫy, sợ Lưu Vĩ cũng xử anh ta luôn một thể.
Lưu Vĩ liếc sang người nhà họ Đường rồi lại nhìn về phía Dương Tiêu, hỏi: “Ngài Dương này, phía chúng tôi sẽ xử lý thật tốt, còn cậu xem bên nhà họ Đường phải xử lý thế nào?”
Lưu Vĩ rất biết làm người, giao quyết định xử lý nhà họ Đường như thế nào cho Dương Tiêu.
Nếu Dương Tiêu muốn xử đám người nhà họ Đường này, ông ta sẽ bắt tất cả những người nhà họ Đường này lại với tội danh hồi lộ người thi hành công vụ.