Nhìn thấy tin nhắn gửi đến, Trần Khải lau khô nước mắt, gấp gáp nói: “Lập tức xuất phát đến khách sạn Shangri-la, cấp tốc, nhanh!”
“Hả? Khách sạn Shangri-la sao? Trần tổng, chúng ta lát nữa không mở cuộc họp sao? Nữ thư ký kinh ngạc nói.
“Không họp nữa!” Trần Khải gấp gáp chạy xuống lầu.
Mười năm uống băng, khó dập lòng nhiệt huyết, đội trưởng, tôi đến đây!
Khi nhìn thấy cuộc điện thoại thứ hai của Dương Tiêu vẫn không có người nghe máy, Ngô Tà vui sướng, nhìn Dương Tiêu giống như nhìn một tên hè: “Tiểu tử, anh không phải nói mình có quen biết với Trần thiếu hay sao? Như thế nào đến điện thoại cũng không gọi được? Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ đi!”
Đường Hạo lúc này chỉ sợ Ngô Tà đem lửa giận trút lên người bọn họ, liền vội vàng bước lên nói: “Ngô thiếu, anh không biết đó thôi! Tên này chính là một kẻ thần kinh, phòng khách sạn chúng tôi không cần nữa, chúng tôi lập tức biến mắt trước mặt của anh!”
“Biến mát?” Ngô Tà khinh thường cười một tiếng.
Giây kế tiếp, Ngô Tà liền vẫy tay hét lớn: “Người đây, đem đám người này toàn bộ đánh một trận cho tôi, sau đó vứt vào thùng rác bên ngoài, một đám rác rưởi cũng dám giả vờ trước mặt tôi? Thật là chán sống rồi mà! Có biết nơi này là nơi nào hay không? Đây chính là Tây Song Bản Nạp, là địa bàn của ông đây!
Cái gì! Đánh một trận sau đó vứt người vào thùng rác?
Lời này vừa nói ra, khiến cho sắc mặt của toàn bộ người Đường Gia lập tức trở nên điên cuồng, trong lòng hoảng sợ không ngừng.
Ngô…Ngô thiếu! Chúng tôi căn bản không quen biết tên tiểu tử này! Anh muốn đánh thì cứ đánh hắn, chúng tôi đều là người vô tội!” Đường Hạo gấp gáp nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Ngô thiếu, chúng tôi đều là người vô tội!” tất cả người Đường Gia đều liên tục xóa bỏ quan hệ với Dương Tiêu.
Giống như Dương Tiêu sống chết như thế nào đều không liên quan đến bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể bình an rời khỏi nơi này là được.
Ngô Tà khinh thường cười một tiếng, một bàn chân hung hăng đạp lên người Đường Hạo hét lớn lên: “Đánh, hung hăng đánh cho tôi, dám giả vờ ở địa bàn của ông đây, thật sự không biết trời cao đất dày mà, đem đám người này đè xuống đất hung hăng đánh cho tôi!”
“Tiêu rồi, tiêu đời rồi!” nhìn tháy Đường Hạo bị Ngô Tà đạp ngã xuống đắt, sắc mặt của cả đám người Đường Gia lập tức trắng bệch, sởn tóc gáy.
Bọn họ từng người đều căm hận Dương Tiêu, nếu như: không phải do Dương Tiêu cứng đầu, bọn họ cũng không rơi vào tình cảnh này.
Ngô Tà một chân đạp ngã Đường Hạo, ánh mắt khóa chặt vào Dương Tiêu vẫy tay hét lớn: “Đặc biệt chính là tên tiểu tử này, tuyệt đối không được buông tha, đánh hắn, hung hăng đánh hắn cho tôi, đánh hắn đến mức gọi cho gọi mẹ, đánh đến mức đầu rơi máu chảy, đánh đến khi hắn xin tha mới thôi!”
“Vâng!” một đám vệ sĩ vai u thịt bắp cường tráng, sắc mặt hung hiểm bắt đầu bao vây lầy Dương Tiêu.
Đôi mắt Dương Tiêu co rút, anh biết rằng hôm nay nhất định không thể đầu xuôi đuôi lọt được rồi.
Chính vào khoảnh khắc Dương Tiêu chuẩn bị ra tay, một giọng nói phẫn nộ như sắm sét vang lên: “Hỗn xược! Ngô Tà, cậu đến đội trưởng của tôi cũng dám chọc vào, thật sự là to gan lớn mật!”
Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn tháy thiếu chủ Trần Gia, Trần Khải cả khuôn mặt phẫn nộ bước đến.
Khi nhìn rõ người đến là ai, Ngô Tà lúc này đang vênh váo tự đắc liền sợ hãi đến hai chân mềm nhữn, suýt nữa ngã ngồi trên nền đất.
Trần Khải? Người đàn ông này như thế nào lại đột nhiên đến khách sạn Shangri-la chứ?
Không lẽ Trần Khải này thật sự đến đây vì tên tiểu tử này?
Không lẽ tên tiểu tử này vừa rồi không nói dối, hắn ta thật sự có quen biết với Trần Khải hay sao?.