Cũng không biết tên phế vật Dương Tiêu này có được vận may phân chó như thế nào lại có thể quen biết được với một nhân vật lớn như Trần Khải, thật sự là tà môn!
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng, sau đó bước đến trước mặt Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, anh cùng Trần Khải còn có việc phải nói với nhau!”
“Vâng!” khả năng cũng vì Dương Tiêu đã mang đến cho cô một cảm giác vô cùng chấn động, Đường Mộc Tuyết mặc dù không muốn để ý đến nhưng vẫn trả lời Dương Tiêu một tiếng.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết cuối cùng đã gật đầu, trong lòng Dương Tiêu vui mừng không thôi, xem ra thái độ của Đường Mộc Tuyết đối với mình cũng đã thay đổi tốt hơn rất nhiều.
Chỉ cần bản thân nắm bắt được cơ hội vào ngày sinh nhật của Đường Mộc Tuyết, nhát định có thể giành được sự tha thứ của cô.
Cả đám người sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, Dương Tiêu lúc này mới cùng Trần Khải đến một nhà hàng hội quán tư nhân Vừa ngồi xuống, Trần Khải hiều kỳ hỏi: “Đội trưởng, người con gái vừa rồi không lẽ chính là chị dâu sao?”
Năm năm nay, Trần Khải phấn đấu trong thương trường, vô cùng mẫn cảm, hắn có thể cảm nhận được tình cảm đặc biệt Dương Tiêu dành cho Đường Mộc Tuyết.
“Đúng, Mộc Tuyết chính là vợ của tôi!” Dương Tiêu trả lời thành thật.
Lời nói này, khiến cho sắc mặt Trần Khải có chút khó coi, sắc mặt anh nghiêm túc nhìn về phía Dương Tiêu: “Cái gì?
Đội trưởng, anh đã kết hôn rồi sao? Vậy còn phó đội trưởng thì như thế nào?”
Trong chiến đội Thần Ưng Đông Phương, có ai mà không biết phó đội trưởng Lăng Ảnh Huyên thích Dương Tiêu chứ, tất cả mọi người đều vô cùng xem trọng tình cảm của cả hai.
Nhưng ai có thể nghĩ được, năm năm sau, Dương Tiêu vậy mà lại trở thành người đã có gia đình.
“Trần Khải, cậu đừng kích động, năm năm nay, tôi vẫn luôn một lời khó nói hết, cậu muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi có thể trả lời được nhất định sẽ trả lời, khi còn trong chiến đội, tôi không hề quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, cậu cũng biết rằng thân phận của tôi đặc biệt, năm năm trước trong trận chiến đó Ảnh Huyên yểm trợ phía sau, sống chết không rõ, lúc đó tâm trạng tôi vô cùng bi thương, nhằm trốn thoát khỏi sự truy sát, chỉ có thể Ân giấu thân phận!” Dương Tiêu thở dài một tiếng.
Trần Khải tự biết bản thân mình vừa rồi có chút kích động thái quá, hắn như thế nào lại quên mất chuyện phó đội trưởng Lăng Ảnh Huyên hiện sống chết không rõ này chứ.
Nghĩ đến trận chiến năm năm trước, Trần Khải không nhịn được nắm chặt nắm đắm: “Đội trưởng, anh tại sao lại xuất ngũ? Tại sao lại không dẫn theo anh em truy sát lại kẻ chủ mưu phía sau?”
“Trận chiến đó khiến cho thể lực tôi trọng thương, một chút sức lực cũng không tồn tại, làm sao dẫn theo các cậu truy.
tìm chủ mưu? Đối phương nếu như dám xuống tay với chúng ta, cũng đủ chức minh đối phương năng lực thâm hậu, bọn họ không kiêng dè chính phủ Thành Đô, anh em chiến hữu chúng ta chết hơn hai phần ba, tôi không muốn kéo theo các cậu nộp mạng!” sắc mặt Dương Tiêu bình tĩnh nói.
Năm năm trước, Dương Tiêu căn bản không cách nào chấp nhận được chuyện này, nhưng theo thời gian dần trôi qua, tâm trạng Dương Tiêu cũng đã từ từ khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Sau đó, Dương Tiêu liền đem tất cả nỗi khổ trong lòng nói với Trần Khải.
Quan hệ giữa anh cùng Trần Khải trước giờ không tệ, hai người là anh em từng trải qua sống chết, không có gì không thể nói.
Sau khi biết được Dương Tiêu sa sút đến mức phải vào ở rễ Đường Gia, tâm trạng Trần Khải vô cùng không tót.
Anh vô cùng hiểu rõ, Dương Tiêu trước đây từng là bảo đao tổ quốc, là kẻ mạnh có thể xé mây đạp gió, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại sa sút vào kết cục như thế này, thật sự khiến người khác cảm thấy xót xa.
Dương Tiêu nói cho Trần Khải biết, anh đã phát hiện ra tung tích của Lăng Tiêu Ảnh, điều này khiến cho cả người Trần Khải đặc biệt hưng phần.
Trong chiến đội Thần Ưng Đông Phương, đội trưởng Dương Tiêu cùng phó đội trưởng Lăng Tiêu Ảnh chính là sự tồn tại tôn kính nhất của bọn họ.
Trần Khải sau khi biết mọi chuyện liền nói rằng: “Đội trưởng, đợi đến khi thực lực của anh khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, anh vẫn sẽ quay về chiến đội chứ?”.