Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mộc Tuyết, em nghe anh nói, mau uống máu của anh, anh đã từng uống qua một lượng lớn các loại dược thảo quý hiếm, trong máu của anh có công hiệu giải độc!
Nhanh, mau uống!” Dương Tiêu nghiêm túc nói.
Khuôn mặt Đường Mộc Tuyết tràn ngập nước mắt: “Không! Em không muốn!”
Giây phút này, Đường Mộc Tuyết đã hiểu rõ được tình huống hiện tại, bọn họ đang bị nhốt trong một căn phòng ọp ẹp, căn bản không thể thoát ra ngoài, bên ngoài mưa lớn tầm tã như trút, cơn mưa tầm tã thám ướt phần lưng Dương Tiêu, dù đang bị sốt cao nhưng Dương Tiêu vẫn cực khổ chống đỡ để cho bản thân cô không bị nước mưa thấm ướt trên cơ thể run rẩy của mình.
“Mộc Tuyết, em phải tin tưởng anh, anh không có vấn đề gì, chỉ là mất một chút máu mà thôi!” Dương Tiêu kiên cường nặn ra một nụ cười.
Dưới sự cuốn sạch của cơn sốt, trên trán Dương Tiêu bắt đầu hiện lên từng tầng mô hôi lạnh, may mắn nước mưa rét lạnh không ngừng kích thích lên dây thần kinh của Dương Tiêu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết hiện lên nét không nỡ, cô đau lòng nghẹn ngào nói: “Dương Tiêu, tại sao chứ? Anh tại sao lại đối xử tốt với em như vậy? Em đối xử với anh lạnh nhạt như vậy, anh tại sao lại còn đến cứu em?”
“Mộc Tuyết, vì em là vợ anh, cho dù em chỉ là một cây xương rồng, anh cũng nguyện ý nhẫn nhịn tất cả nỗi đau để ôm chặt lấy em!” Dương Tiêu sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập sủng nịch yêu thương.
Đường Mộc Tuyết nghe thấy những lời này, trong lòng muôn ngàn cảm xúc đan xen, cô biết rằng bản thân trước đây nhất định đã hiểu lầm Dương Tiêu, Dương Tiêu anh ấy nhất định đã bị Đường Hạo, Đường Dĩnh hãm hại.
Cùng Dương Tiêu bên nhau năm năm, cô thật sự quá hiểu rõ Dương Tiêu, anh ấy làm sao có thể đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt kia để tìm những cô gái không ra gì chứ?
Hơn nữa, hai anh em Đường Hạo cùng Đường Dĩnh không tiếc mọi cách dồn hai người bọn họ vào chỗ chết, những kẻ độc ác như thế này, bụng dạ có thể tốt đẹp đến đâu được chứ?
Trên khuôn mặt Đường Mộc Tuyết tràn ngập sự đau lòng, cô hối hận nói: “Xin lỗi, Dương Tiêu xin lỗi anh, tất cả đều là do em hại anh, em không nên nghi ngờ anh, em biết rằng do bản thân mình suy nghĩ nhiều, nếu như không phải do em, anh cũng sẽ không cùng em đến Tây Song Bản Nạp, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như lúc này!”
Trong lòng cô lúc này đau như dao cắt, hối hận vô cùng, nước mắt Đường Mộc Tuyết không ngừng rơi xuống, cô biết rằng chính do bản thân mình đã hại Dương Tiêu.
Cô vô cùng hồi hận, nhưng tất cả đều đã không kịp rồi.
Hiện tại hai người bọn họ bị vây khốn nơi này, bản thân cô trúng độc khiến cho Dương Tiêu ngược lại lên cơn sốt cao, bọn họ có thể sống sót thoát khỏi đây hay không cũng rất khó nói.
“Mộc Tuyết, không cần tự trách!” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Nước mắt Đường Mộc Tuyết không cách nào ngừng lại: “Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, xin lỗi anh!”
Nghe thấy những lời này của cô, Dương Tiêu hiểu rằng Đường Mộc Tuyết cuối cùng đã tha thứ cho anh, mối quan hệ của hai người đã tháo gút hiểu lầm.
Nói thật lòng, đối với một người có nội tâm kiên cường như Đường Mộc Tuyết mà nói, muốn cô nói ra những lời như thế này quả thật quá khó khăn.
Hiện tại, Dương Tiêu nghe thấy những lời này của Đường Mộc Tuyết, trong lòng liền cảm thấy ám áp, anh chỉ cảm thấy tắt cả những gì mình làm đều xứng đáng.
“Mộc Tuyết, không có vấn đề gì cả!” Dương Tiêu dịu dàng nói..