Nếu không phải có Dương Tiêu, hiện tại cô ta đã ký hợp đồng đại ngôn, xoay người rời đi với hai nghìn vạn phí đại ngôn.
Hơn nữa, Dương Tiêu mở miệng nói rằng cô ta bị bệnh, đây không phải là cố ý gây chuyện sao?
Cô ta và Dương Tiêu gặp nhau lần đầu tiên, Dương Tiêu đã nói rằng cô ta bị bệnh, ngay cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận như vậy?
Bạch Du Tĩnh nhìn Dương Tiêu nhíu mày: “Anh nói như vậy là có ý gì?”
Dương Tiêu cười nhìn Hàn Vũ Tinh hỏi: “Cô Hàn, tôi hỏi cô, sáu tháng qua cô có thường xuyên bị rối loạn cảm xúc, cáu kỉnh, rồi loạn giác ngủ và đau căng cơ không?”
Vừa nói ra lời này, sắc mặt của Hàn Vũ Tinh thay đổi lớn.
“Anh… làm sao anh biết?” Hàn Vũ Tinh không thể bình tĩnh được chút nào.
Dương Tiêu nói tiếp: “Suy nhược thần kinh là bệnh thần kinh rồi loạn.
Có thể nói não của cô có bệnh!”
Bị Dương Tiêu nói mình bị bệnh não, không tránh khỏi là đang mắng người, Hàn Vũ Tinh tuy rằng mở miệng nhưng không thể phản bác.
Đúng vậy, cô ta bị suy nhược thần kinh.
Sáu tháng trở lại đây, sự nghiệp của Hàn Vũ Tinh xuống dốc không phanh, cô ta phải chịu rất nhiều áp lực, các đạo diễn trước kia chơi Hàn Vũ Tinh chán, bọn họ không cho Hàn Vũ Tinh tài nguyên, cô ta không thể kiếm tiền.
Hàn Vũ Tỉnh đi chợ đêm không được ngủ, cách đây không lâu đã được bác sĩ chẩn đoán là suy nhược thần kinh.
Gương mặt ngọc thanh tú của Bạch Du Tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể thấy Dương Tiêu không phải đang nói đùa, phản ứng của Hàn Vũ Tinh đủ để chứng minh rằng Dương Tiêu nói đúng.
Anh chàng này còn là bác sĩ sao? Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của cô về Dương Tiêu.
“Cô Hàn, có phải cô bị đau nhói ở bụng trên bên phải đúng không? Thỉnh thoảng có kèm theo các triệu chứng như tức ngực và buồn nôn? Đây là sỏi mật, chắc chắn sỏi mật cũng không nhỏ, cần thiết phải xử lý!” Dương Tiêu nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hàn Vũ Tinh nhìn Dương Tiêu như thể nhìn thấy ma: “Anh thật sự biết tôi bị sỏi mật?”
Đúng là Hàn Vũ Tỉnh bị mất ngủ kéo dài và suy nhược thần kinh, gây ra sỏi mật, vì buổi sáng cô ta không thể dậy và không thể ăn sáng.
Hàn Vũ Tinh biết mình bị sỏi mật được một thời gian nhưng không coi trọng nó, mấy ngày nay triệu chứng ngày càng nặng hơn, Hàn Vũ Tinh định lấy khoản phí đại ngôn hai nghìn vạn rồi đi phẫu thuật, nhưng cô ta không ngờ Dương Tiêu vừa nhìn thoáng qua đã nhìn ra các triệu chứng của cô ta.
Chứng kiến mọi chuyện trước mắt, Bạch Du Tĩnh nhìn Dương Tiêu ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc, cô thật sự cảm thấy có chút không hiểu Dương Tiêu.
Anh chàng này và Hàn Vũ Tinh mới gặp nhau một lần đúng không? Anh thực sự có thể thấy những triệu chứng này, ngay cả những nhà y học cô truyện huyện thoại trong nước cũng không được như thế!
Dương Tiêu nói tiếp: “Cô Hàn, cô thường xuyên ngứa ngáy khó chịu ở vùng kín? Mùi hôi thật kinh tởm! Bệnh sinh dục này ít nhất cũng đã ba năm rồi phải không?”
Cái gì!!!
Điều này cũng có thể nhìn ra?
Hàn Vũ Tỉnh thực sự bị bệnh tình dục, trước đây cô ta đã ngủ với rất nhiều đạo diễn và ông trùm thương mại nên không có gì ngạc nhiên khi cô ta không thể mắc bệnh tình dục.
Hơn nữa, cô ta có thân phận đặc biệt nên không dám công khai đến bệnh viện, chỉ có thể mua chút thuốc về uống.
“Bệnh tình dục?” Bạch Du Tĩnh nhìn vào mắt Hàn Vũ Tinh với vẻ ghê tởm.
Bạch Du Tĩnh biết rất rõ rằng % bệnh tình dục là do đời sống riêng tư không cần thận, chỉ % là do lây nhiễm đơn giản của con người.
Dương Tiêu lắc đầu: “Thực ra đây không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là cô Hàn đã bị nhiễm HIV, hơn nữa còn sắp bùng phát.
Trừ khi cô đến bệnh viện tốt nhất thế giới, néu không sợ rằng cô sẽ không có cách nào xoay chuyển.”.