Cái gì! Kết thúc với tỷ số hòa?
Khi những lời này nói ra, cả Cát Hưu, Bạch Nguyên Kiệt và những người khác đều bị sốc.
“Dương Tiêu, anh biết mình đang làm gì không?” Bạch Du Tĩnh lạnh lùng nói.
Cát Hưu liên tục nhắm vào ông nội của cô, điều này khiến Bạch Du Tĩnh căm ghét Cát Hưu đến cực điểm, bây giờ Dương Tiêu đã thắng nhưng lại nói là một kết quả hòa, đây không phải là có ý làm xấu mặt ông nội của cô sao?
“Chuyện này…” Cung Thiên Tề và Bạch Nguyên Kiệt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau một màu sắc khó hiểu.
Cung Linh Nhi bước tới sờ trán Dương Tiêu: “Hử! Không sốt mài! Anh nói vớ vẫn gì đó? Dương Tiêu anh không biết ông già này rất xáu, máy năm nay đều chèn ép ông nội Bạch.”
“Tôi muốn nhìn nó ở một góc độ khác.
Tiền bối Cát không xấu như tôi tưởng tượng.
Sở dĩ tiền bối Cát đối chọi gay gắt với ông Bạch nhiều năm như vậy chẳng qua là có một nút thắt trong lòng!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Nghe vậy, Cát Hưu hừ lạnh: “Cậu nhóc, tôi thấy cậu đang định làm hòa, nhưng tôi nói rõ cho cậu biết, kiếp này tôi và Bạch Nguyên Kiệt mãi mãi không đội trời chung.
Mặc dù hôm nay tôi bại dưới tay cậu, không còn mặt mũi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ khiêu chiến với Bạch Nguyên Kiệt.”
“Chỉ cần xương già của tôi này còn sống, tôi sẽ chiến đấu với ông ta đến cùng!”
Khi lời nói đó rơi xuống, Cát Hưu không ngần ngại xoay người rời đi.
“Tiền bối Cát, trong đời Dương Tiêu tôi chỉ ngưỡng mộ hai loại người về mặt tình cảm.
Loại thứ nhất là người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông trong cuộc sống khó khăn khi còn trẻ, người đàn ông ở bên người phụ nữ sống tốt khi đời giàu sang! Có hai hạng người rất đáng trân trọng.
Người yêu của nhau giúp nhau lúc hoạn nạn, khó khăn, bạn bè đối xử chân thành với nhau!”
“Tôi đã nghe nói về chuyện khúc mắc giữa ông và ông Bạch.
Ông Bạch chưa từng đi bước nữa, mà trong đời ông cũng chưa từng kết hôn.
Như vậy cũng thể hiện đủ tình cảm của hai người đối với người đã khuất!”
“Nếu bà ấy còn sống, e rằng cũng không muốn nhìn thấy hai người đánh nhau đến mức thừa sống thiếu chết?”
Dương Tiêu nói liên tục.
Cung Linh Nhi có thể nghe được ý của Dương Tiêu, cô ấy không thể tin được: “Dương Tiêu đang muốn khuyên giải sao?”
“Linh Nhi!” Cung Thiên Tề thấp giọng nói, ra hiệu cho Cung Linh Nhi không được nói.
Cung Thiên Tề cũng không hiểu nồi ân oán giữa Cát Hưu và Bạch Nguyên Kiệt, vì một người phụ nữ, chiến đấu hàng chục năm, khiến cho người khác thổn thức không thôi.
Trong mắt Cung Thiên Tề, hai người có thể tháo gỡ nút thắt là một chuyện.
Phải biết rằng, khi họ còn trẻ, Cát Hưu và Bạch Nguyên Kiệt là những người bạn tương thân tương ái, nhưng họ lại vì một người phụ nữ mà trở mặt.
Sắc mặt Bạch Du Tĩnh càng lúc càng lạnh, cô không muốn nhìn thấy Cát Hưu, Dương Tiêu khuyên giải ông ta làm hòa, điều này khiến Bạch Du Tĩnh chán ghét Dương Tiêu từ tận đáy lòng.
Ngay khi Bạch Du Tĩnh chuẩn bị nói, Bạch Nguyên Kiệt đã đưa tay ra ngăn Bạch Du Tĩnh lại.
Ông ấy đã chiến đấu với Cát Hưu cả đời, mà mỗi khi gặp rắc rối ông ấy luôn là người bị động.
Cái chết năm đó của vợ thân yêu đã khiến Bạch Nguyên Kiệt cảm thấy áy náy cả đời, bất cứ khi nào Cát Hưu đến để khiêu khích ông ấy, ông ấy luôn ở thế bị động.
Đã từng, Cát Hưu là bạn thân nhất của ông ấy, Bạch Nguyên Kiệt thực sự hy vọng đời này không còn tiếp tục chiến đấu như thế này.
Nghe được lời nói của Dương Tiêu, thân thể Cát Hưu run lên, bước chân dừng lại.
Dương Tiêu thấy có hiệu quả, anh vội nói tiếp: “Bạn bè đáng kết bạn, uống mãnh liệt đáng uống, theo đuổi con gái đáng theo.
đuổi.
Đây là một loại thái độ, là một loại theo.
đuổi, là một loại trạng thái, là thanh xuân cùng tình cảm.”.