Chương
Lời vừa dứt, cả đám người nhà họ Đường đều phẫn uất nhìn Dương Tiêu.
Đưa quản đốc Hàn bị hành hung một trận đến chính là bàn giao của nó.
Bà nội Đường sắp tức đến phụt khói mũi. Bà ta không ngờ Dương Tiêu lại ngày càng phách lối đến vậy, không để bà ta vào trong mắt chút nào.
Nếu không phải kiêng ky việc Dương Tiêu biết đánh nhau thì chỉ sợ đám người nhà họ Đường đã xông lên vật Dương Tiêu ra từ lâu rồi.
Trong đám người chỉ có mỗi Đường Hạo đổi sắc mặt, anh ta hất hàm, trừng Dương Tiêu muốn rách cả mí: “Tên phế vật, rốt cuộc mày muốn làm gì hả? Mày to gan thật đấy, đến cả quản đốc Hàn mà mày cũng dám nhắm vào. Quản đốc Hàn mau đến đây, có nhà họ Đường che chở, tên phế vật Dương Tiêu này không dám làm vậy với ông đâu.”
Sao Hàn Quốc Cường dám qua chứ. Sau lưng gã ta chính là ông lớn Lý Thần Chiến nằm phong vân nổi danh hai bên hắc đạo và bạch đạo đấy.
Đêm qua gã ta đã lĩnh giáo đủ sự đáng sợ của Lý Thần Chiến, đến nỗi Hàn Quốc Cường sợ mắt mật, phải hạ quyết tâm phối hợp hết sức với Dương Tiêu.
Gã ta biết, nếu mình dám nói chuyện trái lương tâm nữa thì sợ rằng bản thân gã ta sẽ không có kết quả tử tế.
Trông thấy Hàn Quốc Cường trắng nhợt cả mặt, Dương Tiêu ra vẻ đăm chiêu.
Đầu năm nay, mềm sợ cứng cỏi, cứng cỏi thì sợ ngang tàng, mà ngang tàng thì sợ bọn liều mạng.
Trải qua sự “dạy dỗ” đêm qua, lão Hàn Quốc Cường này bây giờ đã cực kỳ trung thực luôn rồi.
Trông thấy Hàn Quốc Cường không dám động đậy, trong lòng Đường Hạo lộp bộp hai tiếng, dâng lên một dự cảm chẳng lành chút nào.
Bà nội Đường cũng choáng váng, chẳng lẽ lão Hàn Quốc Cường này đã bán bọn họ rồi hay sao?
Đường Hạo siết chặt nắm đấm, căm tức nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, mày đã ép buộc quản đốc Hàn phải phối hợp với mày đúng không? Hừ! Tao nói cho mày biết, không có chứng cứ mười mươi rõ ràng thì mày đừng hòng ngậm máu phun người với chúng tao.”
Một đám người dòng chính nhà họ Đường đều phẫn nộ, bọn họ cũng không ngờ Dương Tiêu lại dám ra tay với Hàn Quốc Cường.
Dương Tiêu không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn sang Hàn Quốc Cường, trầm giọng nói: “Quản đốc Hàn, làm phiền anh thuật lại tất cả đầu đuôi chuyện đã xảy ra cho tất cả mọi người ở đây nghe vậy!”
Hàn Quốc Cường sợ đến tê cả đầu, gã ta nhìn vẻ mặt âm tàn của Đường Hạo, sợ đến độ giật nảy hết cả người.
Giờ phút này, Hàn Quốc Cường cực kỳ hiểu rõ ràng, nếu bán Đường Hạo đi, mình chẳng còn được chỗ tốt gì nữa.
Nhưng, nếu không phối hợp thì Lý Thần Chiến sẽ sai người làm thịt gã ta.
Dưới áp lực bức bạp, Hàn Quốc Cường run giọng nói: “Chuyện… Chuyện là như thế này…”
“Khuya hôm trước, tôi nhận được cuộc điện thoại từ Đường Hạo, bảo tôi phối hợp với cậu ta để vu oan cho Đường Mộc Tuyết. Tôi… Tôi đâu dám đắc tội với Đường Hạo chứ. Hôm qua, lúc cục bảo vệ môi trường đến, tôi sai người vứt hai con chuột chết ra. Tất cả đều do Đường Hạo sai khiến tôi làm, không dính dáng gì đến Đường Mộc Tuyết cả!”
ÀĂm!
Lời của Hàn Quốc Cường như một tia sét đánh mạnh vào người Đường Hạo, khiến Đường Hạo kinh ngạc tột độ.
Đường Hạo trợn to mắt, không thể ngờ nổi Hàn Quốc Cường lại thật sự bán đứng mình.
“Chuyện này là thật sao?” Đám người dòng chính của nhà họ Đường đều vô cùng sợ hãi.
Hàn Quốc Cường run lẫy bẩy nói: “Đều là thật, tắt cả chuyện này đều là thật, tất cả đều do Đường Hạo sai tôi làm, mà Đường Hạo còn nói với tôi rằng cứ yên tâm làm đi không sao đâu, cho dù việc có lộ thì sau lưng còn có bà nội Đường bảo vệ.”
Cái gì!
Bà nội Đường cũng tham dự vào việc này ư?
Đám người dòng chính nhà họ Đường đều được mở rộng tầm mắt.
Khuôn mặt già của bà nội Đường nóng hết cả lên, bà ta phẫn nộ nhìn thẳng về phía Hàn Quốc Cường: “Tên khốn khiếp.
Quản đốc Hàn, nhà họ Đường tôi đối với anh không tệ, sao anh có thể nói xấu bà già này cơ chứ?”
Bà nội Đường luôn bảo vệ danh tiếng của mình, sao có thể thừa nhận tất cả chuyện này là do bà ta điều khiển sau màn chứ.
Hàn Quốc Cường run hết cả người lên, gã ta vội vội vàng vàng nói: “Bà Đường à, tôi nói thật đấy, không tin thì tôi còn có ghi âm nữa!”
Nói xong, Hàn Quốc Cường lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở ghi âm.
Bên trong truyền đến từng tiếng nói, trong đó có một câu cực kỳ chói tai.
“Quản đốc Hàn ông cứ yên tâm đi, có gì mà phải sợ chứ? Chơi chết một con đĩ Đường Mộc Tuyết vốn chẳng lãng phí bao nhiêu sức lực. Tôi đã đánh tiếng với bên đội trưởng Trương rồi, cho dù việc có bại lộ thì vẫn còn bà nội làm chỗ dựa cho chúng ta.”
“Hít!”
Nghe xong đoạn ghỉ âm, đám người dòng chính của nhà họ Đường đều không nén nỗi hít vào một ngụm, khí lạnh.