Lúc trước Dương Tiêu rất mong đợi dáng vẻ chết lặng của ba bà cháu Đường Hạo, Đường Dĩnh, bây giờ hai người này may mắn sống sót, vừa hay mình chỉ là từng bước khiến bọn họ tuyệt vọng.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Dương Tiêu, Đường Hạo chỉ vào Dương Tiêu, tức giận nói: “Mẹ kiếp, phế vật Dương Tiêu mày nói ai là châu chấu chỉ nhảy được máy ngày?
Tao nói cho mày biết, ở đây không phải là Tây Song Bản Nạp, đây là Trung Nguyên.
Ở Trung Nguyên, trong mắt tao mày chỉ là một con chó hoang, con chó hoang hiểu không?”
Nếu ở Tây Song Bản Nạp, Đường Hạo kiêng dè Dương Tiêu ba phần, dù sao thì Dương Tiêu cũng biết Trần Khải, cậu chủ nhà họ Trần, gia tộc mạnh số một ở Tây Song Bản Nạp.
Tuy nhiên, đây là thành phố Trung Nguyên, là sân nhà của Đường Hạo.
“Anh, đừng hấp tấp!” Đường Dĩnh nhanh chóng kéo Đường Hạo.
Mặc dù cả hai trở mặt trong căn nhà nhỏ đổ nát, nhưng để đưa Dương Tiêu và Đường Mộc vào chỗ chết, cả hai đã tạm thời đạt được thỏa thuận cùng nhau tiêu diệt Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu giễu cọt: “Thật sao? Anh cũng quá tự tin?”
Nếu không phải không muốn quá khoa trương, chỉ cần Dương Tiêu ra tay, Đường Hạo cũng vẫn sẽ không biết chết như thế nào ở Trung Nguyên.
“Không phải sao? Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, hôm nay là ngày quan trọng kỷ niệm năm thành lập nhà họ Đường.
Tôi không so đo quá nhiều với hai người, hai người các người cứ chờ đó cho tôi, Đường Hạo tôi sẽ khiến hai người sống không được chết không xong!”
Đường Hạo tức giận mắng.
Anh ta biết thủ đoạn của Dương Tiêu rất cao, Đường Hạo cũng không dám xung đột chính diện với Dương Tiêu.
Để lại một lời nói tàn nhãn, Đường Hạo và Đường Dĩnh bước vào biệt thự của bà cụ Đường.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Hạo và Đường Dĩnh, Dương Tiêu nhíu mày, anh biết hai anh em xấu xa này nhất định sẽ tiếp tục gây thêm phiền phức cho mình.
Tuy nhiên không sao cả, Long Ngũ đã triển khai gần như hoàn thành, chỉ cần để Lý Minh Hiên gây sức ép, nhà họ Đường sẽ phá sản và sụp đổ trong vòng chưa đầy một tháng.
Đến lúc đó, mọi người trong nhà họ Đường sẽ như chó nhà có tang, bà cụ Đường, Đường Hạo và Đường Dĩnh sẽ trợn tròn mắt.
Ngày này sẽ không còn lâu nữa.
“Dương Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Mộc Tuyết nhíu mày hỏi.
Cô có thể cảm nhận được sát khí của Đường Hạo và Đường Dĩnh dành cho hai bọn họ, là một loại mạnh chưa từng có.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Mộc Tuyết, không có gì đâu, anh nghĩ hai người bọn họ bị bệnh tâm thần!”
Sao anh có thể nói với Đường Mộc Tuyết về việc anh đối xử với Đường Hạo và Đường Dĩnh, Dương Tiêu chỉ muốn cho Đường Mộc Tuyết thầy những mặt tốt nhất của mình.
Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu che giấu chuyện gì với mình, chuyện lần trước bà cụ Đường tát cô, Đường Mộc Tuyết biết chắc chắn là Đường Hạo và Đường Dĩnh có chuyện, nếu không bà cụ Đường sẽ không nổi cơn tam bành như vậy.
Đường Mộc Tuyết là một người phụ nữ thông minh, Dương Tiêu không nói, cô cũng không chủ động hỏi nhiều như vậy.
“Trời phù hộ nhà họ Đường tôi, xây dựng nền tảng trăm năm, hiên ngang tiến lên, muôn đời sau đều như rồng!”
Hôm nay là ngày kỷ niệm năm thành lập nhà họ Đường, bà cụ Đường mặc một bộ váy lộng lẫy, tràn đầy khí thế, mãn nguyện nhìn dòng dõi nhà họ Đường..