Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ, bọn họ đều đã bị Dương Tiêu chế phục, cho dù trong lòng có mười nghìn điều không tin, anh ta cũng không dám nói ra.
Cốc cốc cóc! Đúng lúc này, cửa phòng chăm sóc đặc biệt vang lên tiếng gõ cửa.
“Tôi đi mở cửa!” Đường Vận chủ động đi về phía cửa.
Vừa mở của thì thấy Lưu Quyền mang vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt: “Xin chào, xin hỏi cậu Dương và cậu Long Ngũ có ở trong đó không?”
“Ông là?” Đường Vận cảnh giác nhìn Lưu Quyền.
Lưu Quyền nịnh nọt nói: “Tôi là Lưu Quyền, người đứng đầu nhà họ Lưu.
Hôm nay thẳng ranh con nhà tôi có mắt không tròng đã xúc phạm đến cậu Dương và cậu Long Ngũ, tôi đặc biệt đưa thằng ranh con nhà tôi tới xin lỗi hai cậu ấy!”
Nghe thấy lời nói của Lưu Quyền, đám gã mặt sẹo đang quỳ đều sững sờ.
Lưu Quyền người đứng đầu nhà họ Lưu, lại thật sự mang Lưu Chiến Thắng đích thân tới xin lỗi?
Giờ phút này, tam quan của đám gã mặt sẹo đều bị lật đồ, bọn họ chỉ cảm thấy thiên hạ hỗn loạn, mèo đã làm phù dâu cho chuột.
Phải biết rằng, nhà họ Lưu là một trong tứ đại gia tộc đứng đầu ở thành phố Trung Nguyên, thuộc hàng thế lực đứng đầu ở Trung Nguyên, làm sao nhà họ Lưu lại có khả năng khuất phục trước Dương Tiêu?
Lưu Chiến Thắng nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa bao giờ ngờ tới Dương Tiêu sẽ có một lực lượng mạnh mẽ như vậy, đủ để lật đổ toàn bộ nhà họ Lưu.
Lưu Quyền đá một cái vào Lưu Chiến Thắng: “Ranh con kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống xin lỗi!”
“Vâng vâng vâng!” Lưu Chiến Thắng không dám do dự, quỳ gối trước mặt Long Ngũ, mặt không chút máu, vẻ mặt đưa đám vội vàng nói: “Anh Long Ngũ thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không nên tìm bọn mặt sẹo đối phó anh, do tôi ngu dốt, có mắt không tròng đắc tội anh, xin anh hãy tha cho tôi, tha cho toàn bộ nhà họ Lưu chúng tôi!”
Huhl! Nghe thấy những lời của Lưu Chiến Thắng, đám gã mặt sẹo càng bối rồi hơn.
Bọn họ không nghe nhằm chứ?
Cậu chủ Lưu lại thực sự nói tha cho toàn bộ nhà họ Lưu bọn họ?
Lưu Quyền lại đá Lưu Chiến Thắng: “Ngoài cậu Long Ngũ ra, còn phải xin lỗi cậu Dương nữa, mày quên hả?”
Lưu Chiến Thắng lập tức di chuyển người nhìn Dương Tiêu, không cam lòng nói: “Anh Dương, thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin anh hãy tha cho nhà họ Lưu chúng tôi! Tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ xúc phạm anh nữa, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, xin anh hãy cho nhà họ Lưu chúng tôi thêm một cơ hội!”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Long Ngũ và Đường Vận nhìn nhau, trong lòng đều dấy lên sóng gió.
Bọn họ đã đoán được từ lâu Dương Tiêu có lai lịch phi thường, thân thế kinh người, nhưng không ngờ tới khi Dương Tiêu tức giận, cả nhà họ Lưu phải đầu hàng.
“Cậu Dương, cậu Long Ngũ, tôi không biết dạy con, tôi thay mặt toàn thể nhà họ Lưu thành thật xin lỗi hai người..