“Đến mức như vậy sao?” Nhìn thấy vẻ mặt căm thù sâu sắc của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu thầm sững sờ.
Anh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không biết mình đã xúc phạm Bạch Du Tĩnh ở chỗ nào, là vì không cho Bạch Du Tĩnh chơi cờ với Cát Hưu sao? Hay Bạch Du Tĩnh không thích Đường Mộc Tuyết? Hoặc có lẽ Bạch Du ghét đàn ông ăn bám, coi mình là phế vật?
Thành thật mà nói, Bạch Du Tĩnh cũng không biết mình ghét Dương Tiêu ở chỗ nào, nhưng từ tận đáy lòng cô ta không thể thích điều đó, ấn tượng đầu tiên của cô ta về Dương Tiêu quá tệ.
Hai ngày nay, Bạch Du Tĩnh luôn suy nghĩ về việc Dương Tiêu lấy đâu ra chiếc nhẫn đen khiến gia tộc tài phiệt Robert tầm cỡ thế giới phải run sợ.
Dưới sự phân tích từ nhiều tầng lớp của Bạch Du Tĩnh, Bạch Du Tĩnh xác định chiếc nhẫn đen này chắc là do Dương Tiêu nhặt được từ đâu đó, rồi đưa cho mình.
Còn điện hạ Dương Tiêu trong lời nói của gia tộc Robert thì chắc là cùng họ cùng tên với Dương Tiêu mà thôi, tất cả là một sự trùng hợp.
Nếu lai lịch của Dương Tiêu thật sự rất lớn, tại sao Dương Tiêu lại bị sỉ nhục là phế vật suốt năm năm?
Một người bình thường sẽ không bao giờ bị đâm sau lưng, nếu đổi lại là cô ta, nếu là chủ một tập đoàn tài phiệt tầm cỡ thế giới, cô ta sẽ dùng sức mạnh của gia tộc Robert khiến cho những ai đã đánh giá tháp cô ta mở mang tầm mắt.
Sắc mặt Bạch Du Tĩnh lạnh như băng: “Loại người như: anh, nếu không phải có quan hệ với ông nội tôi, cả đời này tôi cũng không thèm gặp anh!”
“Được rồi!” Dương Tiêu sờ mũi, không nói gì nữa.
Bạch Du Tĩnh đi đến bãi đậu xe, Dương Tiêu cũng đi theo Bạch Du Tĩnh.
Maserati đã bị Đường Kiến Quốc lái, anh muốn đến hội nghị thẩm định đá quý thì chắc chắn phải đi cùng xe với Bạch Du Tĩnh.
Không thể đạp xe đạp công cộng mãi được!
Xe của Bạch Du Tĩnh là một chiếc Porsche đã được bảo quản màu sắc, vừa tới chỗ để xe, Bạch Du Tĩnh đã sửng sốt: “Xe bị chết máy?”
“Chết máy?” Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Theo lý mà nói, tính năng của Porsche rất tốt, không thể nói bị chết máy là chết máy được!
Trong giây tiếp theo, cơ thể mỏng manh của Bạch Du Tĩnh run lên, với hiểu biết của cô ta về chiếc xe có thể biết rằng sự cố là do con người gây ra.
“Dương Tiêu, anh thấy như vậy thú vị sao?” Bạch Du Tĩnh tức giận nhìn Dương Tiêu.
Sắc mặt Dương Tiêu cứng đờ: “Cô Bạch, không lẽ cô nghĩ là tôi làm? Tôi vừa tới làm gì có thời gian rảnh đó?”
“Dương Tiêu, tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không thích anh, anh từ bỏ ý nghĩ này đi!” Bạch Du Tĩnh lạnh lùng nói.
Thích tôi? Từ bỏ ý nghĩ này?
Nhìn thấy thái độ giống như tảng băng của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu sững sờ.
Mình thích Bạch Du Tĩnh? Tắt cả những thứ này là gì?
“Cô Bạch, có phải cô có hiểu làm gì về tôi không?” Vẻ mặt Dương Tiêu khó hiểu.
Bạch Du Tĩnh không hề lưu tình chế nhạo: “Dương Tiêu, anh có ý gì? Anh đã kết hôn, anh làm vậy xứng có với Đường Mộc Tuyết không? Tôi nói rõ cho anh biết, cho dù Bạch Du Tĩnh tôi bị xe tông chết, đói chết, nhảy lầu cũng sẽ không thích anh.”
“Huh!” Dương Tiêu ngắn ra.
Anh nói anh thích Bạch Du Tĩnh khi nào? Mình không có ấn tượng gì cả!
Thật sự không biết, trong mắt Bạch Du Tĩnh chắc chắn Dương Tiêu đã làm hỏng xe của cô ta, sau đó thu hút sự chú ý của cô ta..