CHƯƠNG
Mặc kệ sau lưng Dương Tiêu đã máu thịt lân lộn, nhưng trong những người có mặt tại hiện trường lúc này, hắn chính là người có kinh nghiệm phong phú nhất, kỹ năng cũng nhạy bén nhát, tất cả nhân viên cứu hỏa có trình độ chuyên môn ở hiện trường lúc này có lẽ cũng không so sánh được với Dương Tiêu.
Nhìn thấy Dương Tiêu quần áo bê bết máu, người chỉ huy đội cứu hỏa kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối Dương Tiêu, lắp bắp nói: “Anh…anh có được không? Anh…anh thật sự đã từng là quân nhân sao?”
“Đây là giấy chứng nhận của tôi, nhanh!” Dương Tiêu hối thúc nói.
Nếu như còn tiếp tục chậm trễ, dù ngọn lửa không cháy lan lên mái nhà nhưng chỉ sợ rằng ngọn khói đen cuồn cuộn tràn vào cũng có thể khiến cho đứa bé ngạt thở.
Khi nhận lấy giấy chứng nhận, đội trưởng đội cứu hỏa lúc này cũng không kịp kiểm tra giấy chứng nhận, nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Dương Tiêu, sau đó vẫy tay hô: “Đưa cho anh ta một bộ đồ cứu hỏa. Nhanh lên!”
Sau khi nhận được bộ đồ cứu hỏa, Dương Tiêu nhanh chóng mặc vào, lấy khăn ướt che miệng và mũi rồi lại lao về phía biển lửa.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Tiêu, hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc không thôi.
Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc đều ngây ngốc nhìn thôi, vợ chồng hai người bọn họ đều không nghĩ tên tên vô dụng trong mắt bọn họ vậy mà lại vào thời khắc nguy hiểm mắu chốt lại
CHƯƠNG sóc một lần nữa bát chấp nguy hiểm tiến về phía trước cứu người.
Ít nhất néu đổi thành hai người bọn họ, bọn họ nhất định không có dũng khí làm như vậy.
Đường Mộc Tuyết không tin được che đôi môi đỏ mọng gợi cảm, trong đầu không ngừng vang lên những gì Dương Tiêu vừa nói, xin lỗi, anh từng là quân nhân.
Dương Tiêu trước đây thật sự là quân nhân sao?
Giây phút này, đội trưởng đội cứu hỏa có chút chần chừ, lúc này mới quyết định mở ra xem giấy chứng nhận của Dương Tiêu.
Giấy chứng nhận hiện tại đã cũ nát, hơn nữa là phiên bản cũ trước đây, trên giấy chứng nhận ghi rõ ràng chỉ tiết tất cả thông tin liên quan đến thân phận của Dương Tiêu, khi nhìn thấy khu vực trực thuộc quản lý của Dương Tiêu, đội trưởng đội cứu hỏa không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt của anh ta không ngừng nhìn chằm chằm lên dòng chữ “Đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng” trên giấy chứng nhận của Dương Tiêu, hơn nữa chức vụ của Dương Tiêu còn là vị trí đội trưởng.
Năm năm trước, Dương Tiêu đột nhiên rời quân ngũ, căn bản không kịp giải quyết các thủ tục rời ngũ, cho nên giấy chứng nhận này vẫn luôn được giữ bên cạnh hắn.
Xin chào, tôi là vợ của Dương Tiêu, tôi có thể xem giấy chứng nhận được không?” Đường Mộc Tuyết nhìn sang vị đội trưởng đội cứu hỏa.
Do dự trong chốc lát, nhìn thấy Đường Mộc Tuyết cũng không giống người đang nói dối, vị đội trưởng này cuối cùng vẫn từ chối: “Thật ngại quá, dù cho Dương tiên sinh là chồng của cô, tôi cũng không thể đưa cho cô kiểm tra, đây là bí mật cá nhân của chồng cô. Vô cùng xin lỗi!”
Mặc dù bị từ chối, nhưng Đường Mộc Tuyết không hề cảm thấy chút tiếc nuối nào.
Từ thái độ của vị đội trưởng đội cứu hỏa này, Đường Mộc Tuyết có thể nhìn ra, Dương Tiêu căn bản không hề nói dối, anh ấy trước đây quả thật chính là một quan nhân, nếu không vị đội trưởng này tuyệt đối sẽ không dù thái độ như vậy để nói chuyện với cô, càng không vì Dương Tiêu mà giữ bí mật.
Giây phút này, trong lòng Đường Mộc Tuyết ngỗn ngang suy nghĩ. Nghĩ đến việc mình cùng Dương Tiêu đã sống bên nhau năm năm nay, Dương Tiêu vô dụng năm năm, đột nhiên phát hiện chồng của mình đã từng là quân nhân, không nhắc đến cũng biết được trong lòng Đường Mộc Tuyết có bao nhiêu kinh ngạc cùng chắn động.
Hơn nữa, Dương Tiêu khi vừa mới đến ở rễ nhà bọn họ, Đường lão thái gia đã từng nói qua Dương Tiêu chính là cô nhị, gia thế trong sạch.
Trước đây, trong lòng Đường Mộc Tuyết có vô số thắc mắc, cho dù Dương Tiêu là cô nhi, gia thế trong sạch, thì cũng không thể chấp nhận hắn ở rễ trong nhà họ Đường đượ!
c Sau khi biết được Dương Tiêu chính là một người quân nhân, nội tâm Đường Mộc Tuyết lập tức sụp đồ.
Cô hiểu rõ ràng, tại vùng đất Hoa Hạ này, sẽ không còn nghề nghiệp nào so với quân nhân càng thêm thần bí cùng vinh quang hơn.
Trong trách được Dương Tiêu luôn thần thần bí bí như vậy, thì ra chính là không muốn nói cho cô biết thân phận quân nhân của hắn.
Sau khi biết rõ được mọi chuyện, trong lòng Đường Mộc Tuyết vô cùng kiêu ngạo.
Người chồng này của mình căn bản không phải là phế vật, anh ấy từng là một người quân nhân, chuyện này khiến cho Đường Mộc Tuyết vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào.
Đồng thời lúc này, mồ hôi lạnh trên trán Dương Tiêu không ngừng rơi xuống.
Ngọn lửa trong tòa nhà lúc này so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không hề kém đi chút nào, khi vừa bước đến lầu hai Dương Tiêu liền nghe thấy trên lầu phát ra từng tiếng nỗ nhỏ.
Nhìn thấy đám lửa đang bùng lên trên lầu ba, đồng thời nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của đứa bé càng vang lên, Dương Tiêu cắn chặt răng, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều.
Xoạt!
Dương Tiêu bước chân như bay, phóng thẳng vào trong biển lửa xông lên trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Ẳ Mặc dù đã mặc đồ cứu hỏa, nhưng trong biển lửa hừng hực, Dương Tiêu vẫn không tránh khỏi bị thương vì vết bỏng.
“Phù!” chống chọi lại ngọn lửa mãnh liệt, Dương Tiêu tăng tốc bước lên lầu sáu, một chân đạp tung cửa phòng tiến vào bên trong.
Chỉ nhìn thấy một đứa bé đang bị khói lửa vây kín, đứa bé sơ sinh Ấy nằm trong xe nôi không ngừng khóc thét.