“Hừ! Nếu muốn cháu phải lòng anh ấy, thì ít nhất anh ấy cũng phải có tài năng về âm nhạc hơn cháu!” Cung Linh Nhi kiêu ngạo nói.
Trong lòng Cung Linh Nhi, người chồng tương lai của cô phải là một kỳ tài âm nhạc.
Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tạ Quần cầm hai ly rượu đỏ đi tới bắt chuyện với Dương Tiêu, ông ta nở nụ cười: “Cậu Dương, không đánh không quen, tôi kính cậu một ly!”
“Kính tôi một ly?” Dương Tiêu thấy kỳ lạ nhìn Tạ Quần.
Xảy ra chuyện khác thường thì chắc chắn trong đó có quỷ, Tạ Quần này không phải chim tốt, mình làm ông ta xấu hỗ mấy lần liên tiếp, thằng cha này sẽ thật lòng kính rượu mình mới là lạ.
Nhận thấy Dương Tiêu rất cảnh giác với mình, Tạ Quần cười nói: “Cậu Dương, cậu yên tâm đây là loại Lafite năm đích thực, trong đó không có độc.
Trước đó Tạ mỗ tôi xúc phạm tới cậu, giờ tôi tới tạ tội với cậu Dương.”
“Chủ nhà Tạ khách sáo quá rồi!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Đồng thời, Dương Tiêu thầm mắng trong lòng, nếu ông còn chưa động tay chân vào trong đồ uống này thì thật sự có quỷ.
Ông già độc ác nhà ông muốn hại tôi, không có cửa đâu!
Tạ Quần giả vờ tỏ vẻ hồi hận: “Cậu Dương, Tạ mỗ tôi thật lòng tạ tội với cậu.
Mọi người đều sống trong thành phố Trung Nguyên, cúi đầu không gặp ngắng đầu gặp, vừa nãy.
ông Cung Cung Minh ra tay đều là bởi vì cậu Dương, tôi có thể đoán được.”
“Có phải chủ nhà Tạ đã nghĩ nhiều rồi không? Tôi không có sức ảnh hưởng đến thế!” Dương Tiêu cười nói.
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Tạ Quần, trong lòng Dương Tiêu biết dường như Tạ Quần muốn biến cuộc chiến thành lụa ngọc, không biết nóng nảy đến mức nào mà không kịp chờ đợi bí mật làm mình mắt hết mặt mũi.
Đúng vậy, anh quen biết đám người Cung Minh kia, nhưng bây giờ rõ ràng Tạ Quần đã ôm đùi nhà họ Bạch, gia tộc mạnh số một ở Giang Nam, không hề sợ nhà họ Cung.
Tạ Quần cười nói: “Cậu Dương quá khiêm tốn, sau này khi ra ngoài ai dám nói cậu Dương là đồ vô dụng ăn bám vợ, Tạ mỗ tôi sẽ đứng ra đầu tiên nói giúp cậu Dương.”
“Cảm ơn!” Dương Tiêu lễ phép nói.
Tạ Quần thấy bầu không khí cũng gần được, ông ta đưa ly rượu vang đỏ trong tay cho Dương Tiêu: “Cậu Dương, mời!”
“Được rồi!” Dương Tiêu chỉ có thể nhận ly rượu vang đỏ.
Không đánh người mặt cười, nếu Tạ Quần đã cố ý tìm chuyện thì Dương Tiêu cũng không sợ.
Tạ Quần vui mừng nhìn Dương Tiêu nhận rượu vang đỏ, để làm nhục Dương Tiêu, ông ta đã tự mình ra tay, ông ta không tin Dương Tiêu sẽ không cho ông ta một chút mặt mũi nào.
Vừa nãy ông ta có ý tạo ảo giác xin lỗi, mục đích là muốn làm cho Dương Tiêu uống cạn sạch ly rượu đỏ đêm mãnh liệt này.
Cầm ly rượu vang đỏ, Dương Tiêu nói đùa: “Nếu chủ nhà Tạ đã muốn xin lỗi, chúng ta chơi một trò chơi, thấy sao?”
“Ò? Trò chơi gì?” Tạ Quần tò mò hỏi.
Dương Tiêu trực tiếp lấy đi ly rượu vang đỏ trong tay Tạ Quần, sau đó đặt hai ly rượu đỏ lên bàn phụ liên tục đánh tráo, bình tĩnh cười: “Bây giờ chủ nhà Tạ hãy chọn một ly!”
“Ha ha, tốt!” Tạ Quần không hề do dự cầm một ly rượu vang đỏ uống cạn.
Vừa nãy khi Dương Tiêu liên tục đánh tráo, Tạ Quần đã nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ của mình, ông ta biết Dương Tiêu sẽ không dễ dàng uống hết ly rượu vang đỏ chứa đêm mãnh liệt..