Ngay lúc Điền Chấn Hưng đang cầm gậy bóng chày, Dương Tiêu đã giẫm mạnh vào cổ tay của Điền Chấn Hưng.
Aaal Khi Dương Tiêu giẫm lên cổ tay anh ta, Điền Chắn Hưng hét lên một tiếng như heo xuyên qua tầng mây.
Điền Chấn Hưng là công tử bột chính hiệu, ngày thường cáo mượn oai hùm, ÿ vào thân phận con trai ông chủ tập đoàn dược phẩm Điền thị tác oai tác quái, anh ta không hề chịu nổi sức lực của Dương Tiêu.
“Hỗn láo! Còn không mau thả anh Điền ra!” Vương Trạch tức giận hét lên.
“Thả cậu Điền ra!” Đám bác sĩ nhao nhao tức giận.
Dương Tiêu quay đầu lại liếc nhìn gương mặt ghê tởm của bọn họ: “Nếu tôi không thả thì sao? Sao hả? Còn ai muốn thử cùng tôi không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tiêu, không ít người sợ hãi nuốt nước bọt, đâu dám tiến lên so tài với Dương Tiêu.
Loại công tử bột chính hiệu như Điền Chấn Hưng này Dương Tiêu còn không thèm coi trong, nhóm bác sĩ càng không phải là đối thủ của Dương Tiêu.
Nếu chọc giận Dương Tiêu mà bị đánh, bọn họ sẽ thua thiệt lớn.
“Anh… anh giai à, tôi sai rồi, mau… mau bỏ ra!” Nước mắt của Điền Chấn Hưng đã sắp chảy ra, trên mặt hoàn toàn không có chút kiêu ngạo như vừa rồi.
Khi Dương Tiêu giẫm lên cổ tay anh ta, Điền Chấn Hưng chỉ cảm thấy cổ tay sắp mắt cảm giác, mạch máu bên trong cũng sắp vỡ nát.
Nhìn thấy Điền Chấn Hưng đau đớn sắp ngất xỉu, Dương Tiêu mới đá lên người Điền Chấn Hưng: “Vừa nãy tôi nói rồi không có việc thì đừng đi tìm phiền phức, xin lỗi!”
Dương Tiêu buông cổ tay anh ta ra, Điền Chắn Hưng như: được miễn tội chết, anh ta không quan tâm đến vết thương của mình, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Xin lỗi? Nằm mo! Tốt lắm!
Một thằng phế vật như mày dám làm tao bị thương, mày xong đời rồi, mày hoàn toàn xong đời rồi, mày chờ chết đi!”
Nói xong, Điền Chắn Hưng lấy điện thoại di động bám ra một dãy số, khóc than: “Bố, con bị người ta đánh, bố mau tiếp viện hỗ trợ!”
“Cái gì? Bị đánh? Ai gan lớn như vậy? Chờ bó, bố sẽ tới ngay!” Một giọng nói tức giận phát ra từ điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Điền Chấn Hưng tức giận nhìn chằm chằm Dương Tiêu mắng: “Chờ đấy, bó tao sắp đến rồi, đợi bố tao tới, tao sẽ khiên mày quỳ xuống xin lỗi tao!”
“Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ!” Dương Tiêu chế nhạo.
Hai mắt Điền Chấn Hưng như muốn rách cả mí mắt nói: “Mẹ mày có gan thì mày đừng đi, chờ ở chỗ này!”
“Được, tôi chờ!” Dương Tiêu hờ hững dang hai tay ra, sau đó bình tĩnh trở lại chỗ ngồi nhấp một ngụm trà.
Dương Tiêu không thích rắc rối, thích hoàn thành công việc trong một lần và mãi mãi, hôm nay anh muốn xem nhà họ Điền này kiêu ngạo và độc đoán đến mức nào.
“Tên phế vật này đúng là biết giả vờ! Đợi lát nữa chủ nhà nhà họ Điền đích thân tới, chắc chắn sẽ khiến tên phế vật này hối hận khi đến thế giới này.” Một người nói rất chắc chắn.
“Đúng vậy, cậu Điền là con trai duy nhất của chủ nhà nhà họ Điền, cậu Điền chịu nhục, chủ nhà nhà họ Điền chắc chắn sẽ nỏi trận lôi đình.”
Đám bác sĩ có mặt tại hiện trường vừa kinh ngạc vừa tức giận, kinh ngạc là vì bọn họ thật sự không ngờ Dương Tiêu lại có kỹ năng phi thường, tức giận là Dương Tiêu dám chống lại Điền Cháắn Hưng trước mặt bọn họ, không hề coi trọng bọn họ.
Đừng quên, những người tới đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y tế, bọn họ là trụ cột trong bắt kỳ bệnh viện nào.
Mặt Dương Tiêu không hề gợn sóng, anh vô cùng thất vọng với đám bác sĩ hợm hĩnh này..