“Đúng vậy, tên phế vật này không chỉ gánh chịu sự tức giận của thần y Liễu mà chắc chắn nhà họ Đường sẽ bị liên lụy, tôi nghĩ tên này không chỉ là phế vật mà còn là sao chổi.”
Đám bác sĩ nồi tiếng xì xào bàn tán, bọn họ đều cho rằng chắc chắn Dương Tiêu sẽ không có khởi đầu tốt đẹp.
Vương Trạch nhìn trong lòng vui mừng khôn xiết, néu Liễu Giang Hà mời Dương Tiêu đến, thì bây giờ nên bận tâm đến cảm nhận của Dương Tiêu trước, nhưng bây giờ Liễu Giang Hà không bạn tâm đến cảm nhận của Dương Tiêu mà hỏi nguyên nhân, có lẽ giữa hai người đã tách ra, Liễu Giang Hà đã thấy rõ Dương Tiêu là kẻ nói dối.
Nghĩ vậy Vương Trạch bước tới kính nễ: “Thưa thầy, tên khốn Dương Tiêu này không chỉ lấy danh nghĩa của thầy tới đây mà còn ngạo mạn làm cậu chủ của tập đoàn dược phẩm Điền thị Điền Chấn Hưng bị thương.
Bây giờ người đứng đầu nhà họ Điền chuẩn bị dạy cho tên ăn nói ngông cuồng này một bài học.”
“Đúng đúng đúng, thần y Liễu, những gì chủ nhiệm Vương nói là hoàn toàn đúng.” Trên mặt Điền Lộc mang nụ cười đùa giốn.
Ông ta là người đứng đầu nhà họ Điền có trị giá gần ba tỷ tệ, cũng là nhân vật trụ cột ở thành phố Trung Nguyên, ông ta không tin Liễu Giang Hà sẽ không cho mình một chút mặt mũi nào.
Liễu Giang Hà nghe vậy sắc mặt già nua lạnh lùng: “Cái gì? Dùng danh nghĩa ông già này giả danh lừa bịp?”
“Đúng vậy đấy thầy, tên Dương Tiêu này rất quá đáng!”
Vương Trạch giả vờ tức giận không thôi.
Điền Lộc tức giận nói: “Thần y Liễu, dám lấy danh nghĩa của ông ra lừa gạt, loại đạo đức giả này thật là đáng ghét, tôi bằng lòng vì ông dạy dỗ cho tên kiêu ngạo ăn nói ngông cuồng này một bài học!”
Ngay lúc mọi người tin chắc Dương Tiêu sẽ xong đời, thân thể Liễu Giang run lên vì tức giận: “Hỗn láo! Dương Tiêu, cậu Dương này là khách quý do tôi đây đích thân mời đến!
Mục đích là đến giảng giải cho đám thế hệ trẻ các cậu về cái gì là y học thâm sâu, đám người các cậu có mắt không tròng đã xúc phạm đến cậu Dương, tức chết ông già này mà.”
Hử! Dương Tiêu là khách quý được chính Liễu Giang Hà mời tới?
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên cứng ngắc, cả người đều như hóa đá.
Cảm nhận được sự ớn lạnh trên người của Liễu Giang Hà, khoé miệng Vương Trạch giật giật, cả người vô cùng hỗn độn.
Vốn anh ta còn tưởng Liễu Giang Hà và Dương Tiêu đã tách ra, nhưng không ngờ Dương Tiêu sẽ trở thành khách quý trong sự kiện giao lưu y học này.
Vẻ mặt của Điền Lộc thay đổi dữ dội, thằng nhóc trước mặt này là khách quý do Liễu Giang Hà mời?
Nếu là như vậy thì chẳng phải ông ta đã gián tiếp xúc phạm Liễu Giang Hà sao?
“Khách quý? Thằng nhóc này? Không phải chứ?”
Trong phút chốc, tắt cả các bác sĩ nồi tiếng đều tỉnh táo lại lần lượt nhao nhao, không ai ngờ Liễu Giang Hà lại có thể nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa, cách đây không lâu bọn họ nhận được tin tức hôm nay sẽ có một khách quý bí ẳn, người này là một nhân vật lớn trong lĩnh vực y học, có kỹ năng y học cực kỳ cao.
Ai cũng rất mong chờ, còn tưởng là một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực y học trong nước tới, bây giờ xem ra mọi chuyện không như họ nghĩ.
Chẳng lẽ nhân vật lớn trong giới y học bí ẩn chính là phế vật Dương Tiêu trước mặt này?
Sau khi mắng mọi người xong, Liễu Giang Hà quan tâm nhìn Dương Tiêu nói: “Cậu Dương, cậu không bị kinh hãi chứ?”
“Thần y Liễu, tất cả chỉ là chuyện nhỏ!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Nhìn thấy Dương Tiêu phóng khoáng như vậy, Liễu Giang Hà liếc mắt, mắt lạnh mở to trịnh trọng nói: “Một lũ khốn nạn! Các cậu biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy chính là Dương tài ba nổi danh hiển hách!”.