Nhìn cái tát in hằn trên mặt Viên Hàm, mắt Chu Thiên Hào bừng bừng lửa giận: “Hàm Hàm, ai đánh bà thành như thế này?”
“Là bọn họ, hai người bọn họ hợp lại đánh tôi.” Viên Hàm chỉ vào Dương Tiêu và Đường Kiến Quốc tức giận hét lên.
Chu Thiên Hào bước tới mặt mày tràn đầy tức giận mắng: “Hai người hợp lại đánh? Nói đi, hôm nay hai người muốn chôn ở đâu?”
Viên Hàm bị đánh, Chu Thiên Hào thân là chồng của bà ta tràn đầy lửa giận, ông ta thực sự dự định đưa Dương Tiêu và Đường Kiến Quốc vào chỗ chét.
Điều này không có nghĩa là Chu Thiên Hào rất yêu Viên Hàm.
Ban đầu ông ta cưới Viên Hàm là vì bà ta xinh đẹp, thứ hai là ông ta coi trọng thân phận công chức của bố mẹ Viên Hàm.
Viên Hàm ưa thích Chu Thiên Hào cũng chẳng qua là Chu Thiên Hào giàu có và quyền lực.
Hai người ngưu tầm ngưu mã tằm mã, ngày thường cũng mạnh ai nấy chơi, không liên quan đến nhau.
Tuy nhiên, dù sao Viên Hàm cũng là vợ trên danh nghĩa của Chu Thiên Hào.
Bây giờ Viên Hàm bị đánh, truyền ra ngoài thì chẳng phải cũng gián tiếp đánh vào mặt ông ta sao?
Nhà họ Chu ở Trung Nguyên có tài sản mới vượt hơn ba trăm triệu tệ, miễn cưỡng xếp vào những gia tộc hạng nhất.
Chu Thiên Hào là nhà giàu mới nồi, trước đây tổ tiên từng được bồi thường một số tiền lớn.
Chu Thiên Hào đã lấy số tiền này đầu tư vào trang sức.
Ông ta nhạy bén hơn người, những năm qua kiếm được không ít lời.
Cảm nhận được hơi thở giết người mạnh mẽ đang dâng trào trên cơ thể Chu Thiên Hào, Đường Kiến Quốc sợ hãi co rụt cỗ lại.
Ông ta có thể nhìn ra Chu Thiên Hào không phải người thường, nếu không sẽ không ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng mang theo một nhóm thuộc hạ tinh anh tới.
“Đều tại cậu, lần này chúng ta chết chắc rồi!” Đường Kiến Quốc chỉ muốn tát chết Dương Tiêu.
Ông ta rất hối hận, néu lần này gia đình bị liên lụy thì ông ta là kẻ có tội lớn.
Dương Tiêu an ủi nói: “Bố, đừng lo lắng, con sẽ giải quyết chuyện này, không có vấn đề gì đâu!”
“Cậu giải quyết? Cậu giải quyết như thế nào?” Đường Kiến Quốc tràn đầy tức giận nhưng không phát tiết ra được.
Nghĩ rằng mình sẽ mang lại tai họa khủng khiếp cho gia đình, Đường Kiến Quốc rất hồi hận.
Chu Thiên Hào nhìn Viên Hàm hỏi: “Hàm Hàm, bà muốn dạy dỗ hai tên khốn này như thế nào?”
“Nếu giết bọn chúng thì dễ dàng quá như vậy sẽ chẳng còn gì vui, Thiên Hào, ông để bọn họ quỳ xuống, sau đó cho bọn họ tát lẫn nhau!” Viên Hàm hẳn học nói.
Vừa nãy Đường Kiến Quốc tát bà ta rất mạnh, Viên Hàm hạ quyết tâm tra tấn hai người trước, sau đó chặt cánh tay của Dương Tiêu và Đường Kiến Quốc.
Mặt mày Chu Thiên Hào tràn đầy kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ nói: “Hai tên khốn nghe thấy chưa, mau quỳ xuống tát lẫn nhau cho tôi!”
“Cậu là sao chổi, từ khi bước vào nhà chúng tôi, không có chuyện tốt nào xảy ra cả!”
Chu Thiên Hào không thèm nhìn Đường Kiến Quốc và Dương Tiêu trở mặt với nhau, ông ta không kiên nhẫn nói: “Sao hả? Còn không mau chóng quỳ xuống, chẳng lẽ còn cần tôi giúp các người hả?”
Ông ta nháy mắt, nhóm thuộc hạ hung ác xông tới.
“Tôi… tôi…” Đường Kiến Quốc nghiến răng, hai chân run rẩy quỳ xuống đắt.
Để không gây rắc rối cho gia đình mình, Đường Kiến Quốc chỉ có thể bỏ tôn nghiêm của đàn ông.
“Lão già, không phải ông điên sao? Chẳng phải bây giờ cũng phải quỳ xuống trước mặt tôi đấy thôi!” Nhìn chằm chằm hai đầu gối Đường Kiến Quốc không ngừng khuyu xuống, Viên Hàm cười điên cuồng..