Hổ Tế

chương 2377: 2377: chương 1036

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể từ khi các biệt thự bên hồ Nhạn Minh đều đã được bán hết, việc đảm bảo an ninh nội bộ luôn là trách nhiệm của nhà họ Cung.

Sau khi Cung Minh làm yên lòng các quan chức xong, biêt Dương Tiêu đang ở đây đã nhanh chóng chạy đên, vừa đúng lúc nhìn thây cảnh tượng trước mặt.

Cung Minh nghiêm nghị nói: “Phong tỏa ngôi biệt thự này cho tôi, không cho ai vào.”

“Vâng!” Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp.

Phong…

biệt thự?

phong toả? Phong toả ngôi Am!!!

Lời này vừa dứt, Vương Trạch như bị sét đánh, cả người đều ngần ra.

Vốn dĩ anh ta định mượn tay của nhân viên bảo vệ không chê nhóm người Dương Tiêu, nhưng ai ngờ Dương Tiêu đã thu hút sự chú ý của chủ nhà nhà họ Cung gia tộc mạnh sô một ở thành phố Trung Nguyên.

Xong rồi! Lần này hoàn toàn xong đời rồi.

Cung Minh liếc nhìn Vương Trạch không còn chút máu, cung kính hỏi: “Cậu Dương, người hạ độc là tên này à?

“Đúng vậy!” Dương Tiêu gật đầu.

Toàn thân Cung Minh lộ ra hơi thở trân áp, Vương Trạch gân như không thở nồi.

Phải thừa nhận rằng khí thế của Cung Minh quá mạnh, hai chân của Vương Trạch mêm nhữn.

Giờ phút này, trong lòng Vương Trạch cảm thây hội hận vô hạn.

Nêu biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, đừng nói là sáu mươi triệu tệ cho dù được sáu trăm tỷ tệ anh ta cũng không làm!

Dương Tiêu không giận mà uy nhìn vê phía Vương Trạch, trong mặt bộc phát ra vẻ uy nghiêm: “Vương Trạch, mọi chuyện đã như vậy, anh có biêt tội không?”

“Đúng vậy, mọi chuyện đã như vậy, anh có biết tội không?” Long Ngũ hét lên.

“Nghiệp chướng, mọi chuyện đã như vậy, cậu có biết tội không?” Liễu Giang Hà cũng tức giận hét lên.

“Tôi… tôi Một loạt lời nói như nhát búa đập nặng nê vào Vương Trạch, da đầu anh ta như muôn nồ tung.

Aml Vương Trạch vô cùng kinh hãi trong lòng, loạng choạng ngôi trên mặt đât, vẻ mặt cũng không còn kiêu ngạo.

Nhìn chăm chăm Vương Trạch đang tuyệt vọng, vẻ mặt Dương Tiêu lạnh như băng: “Vương Trạch, vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội, như ‘ng đáng tiếc anh lại không nắm bắt.”

Cảm nhận được cơn lạnh như băng trên người Dương Tiêu, Vương Trạch sợ hãi bật khóc.

“Dương Tiêu, không, cậu Dương, tôi… tôi biết sai rồi.

Tôi không bao giờ dám xúc phạm quyên hạn của cậu nữa, là do tôi bị ma quỷ mê hoặc, đều là do tôi bị ma quỷ mê hoặc, xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống!”

Một cơn ớn lạnh từ gót chân vọt lên tận đỉnh đầu Vương Trạch, anh ta quỳ xuống ngay trước mặt Dương Tiêu, vẻ mặt kinh hãi.

Chỉ cần đừ ng khiến anh ta ăn cơm tù, anh ta sẵn sàng hy sinh tôn nghiêm đàn ông của mình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio