Giờ phút này, Dương Tiêu cảm thấy áp lực chưa từng có.
Anh thực sự định rửa tay gác kiếm rút lui, ôm Đường Mộc Tuyết trong tay tạo thê hệ tiếp theo công hiên cho nhân loại, ai ngờ loại bỏ được lớp này lớp khác lại chôi lên.
Vẻ mặt Dương Tiêu phức tạp lầm bẩm: “Những cứ tưởng lòng người quân tử, hào khí xung thiên giúp đời giúp nước.
Cuối cùng mình vẫn khó tự chăm sóc mình!”
Kiếp giang hồ của Lý Bạch, bản dịch của Thiêu Ngọc Sơn.
Hán Việt: Thiên hạ phong vân xuất ngã bồi Nhát nhập giang hồ tuế mộng tồi Dịch: Những cứ tưởng lòng người quân tử, hào khí xung thiên giúp đời giúp nước Nhà họ Đường, nhà họ Dương ở Đề Đô, môi thù đâm máu của đội đặc chiến năm năm trước và Long Môn, đều cần thời gian đề giải quyết.
Dương Tiêu không thèm nghĩ ngợi nhiêu, ưu tiên hàng đầu của anh bây giờ là đánh ngã bà cụ Đường, hỗ trợ Đường Mộc Tuyết lên vị trí trên.
Vừa rời khỏi khách sạn, Dương Tiêu nhận được cuộc gọi từ Cung Minh.
“Cậu Dương, tối nay là hội nghị thượng đỉnh giao lưu kinh doanh thường niên ở thành phố Trung Nguyên.
Thời gian là bảy giờ tôi, không biết cậu Dương có rảnh tham dự không?” Cung Minh hỏi.
Dương Tiêu cười nói: “Được, tối nay tôi sẽ tham gial”
Hiện tại tập đoàn Tuyệt Tiêu vừa mới thành lập, sau này cân phải xử lý đám quan chức cấp cao này ở thành phố Trung Nguyên, quen biết bọn họ là chuyện đương nhiên.
Rôt cuộc thì rông mạnh cũng không đánh được răn địa phương.
Sau này mình không ở thành Trung Nguyên, Đường Mộc Tuyết phải một mình đối mặt với tình hình chung, với điều kiện phải có mạng lưới của địa phương.
Sau khi đông ý với Cung Minh sẽ tham gia hội nghị giao lưu kinh doanh, Dương Tiêu lái xe đến tập đoàn Tuyết Tiêu.
“Long Ngũ đại ca, bên nhà họ Điền kia thế nào rồi?” Dương Tiêu hỏi.
Long Ngũ chán nản nói: “Tối hôm qua tên khốn Điền Lộc sợ hãi ngắt xỉu, cả đêm không ra, người của chúng ta không thể xông vào giết chết ông ta.”
“Không sao, cái chết của Điền Chấn Hưng có thể coi là một hồi chuông cảnh tỉnh cho Điền Lộc.
Nếu tái phạm, ông ta sẽ bị đưa tiễn về Tây.
Thiên!” Dương Tiêu nói với ánh mặt lạnh lùng.
Điền Lộc không chết đã nằm trong dự đoán của Dương Tiêu, bây giờ lực lượng của nhà họ Điền bị tồn thương rất lớn, trong chốc lát Điền Lộc không có ý định đồi phó với tập đoàn Tuyết Tiêu.
Trừ khi, ông ta thực sự không định sông nữa.
Bây giờ, ưu tiên hàng đầu của Dương Tiêu là đối phó với nhà họ Đường.
Chạng vạng, Dương Tiêu chở Đường Mộc Tuyết đến khách sạn nơi tổ chức hội nghị giao lưu kinh doanh.
Sau khi biết chuyện Đường Mộc Tuyết cũng không từ chối.
Điều này khiến Đường Mộc Tuyết cảm thây an toàn, Dương Tiệu dẫn cô đi vào dịp quan trọng này, điều này đủ đề chứng minh tình cảm của Dương Tiêu đội với cô là trung trinh không thay đổi.
Vừa bước xuống xe, một chiếc Bugatti Veyron trị giá bôn mươi triệu tệ đã dừng lại cạnh Maserati.
Bước xuông xe là bóng dáng Đường Dĩnh diện trang phục của một thương hiệu quốc tê, ăn mặc câu kỳ, toát lên vẻ xa hoa.
Đường Dĩnh đeo kính râm, trên tay là một chiếc túi hàng hiệu nỗi tiếng, nhìn thấy.
Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyệt cô ta tỏ ra kiêu ngạo như một cô chủ nhà giàu: “Chó ngoan không cản đường, hai con dế nhũi kia tránh ra cho tôi!”.