Đường Mộc Tuyết quay đầu lại, chỉ thây Dương Tiêu đạng nhìn cô cưng chiêu, điêu này khiên Đường Mộc Tuyết bình tính lại như vừa được uống một viên thuốc an thần.
Triệu Vô Cực búng tay: “Tốt lắm! Cô Đường Dĩnh, làm phiên cô.”
“Giả thần giả quỷ, xem tôi làm sao tìm được kim cương Nam Phi!” Đường Dĩnh tiến lên một bước.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết rất căng thăng, từ nhỏ đến lớn cô đã rất ngay thăng, nêu thật sự có kim cương Nam Phi trên người thì sẽ gặp rắc rồi lớn.
Triệu Vô Cực tỏ vẻ vui đùa, Đường Dĩnh cười hả hê, như thể viên kim cương Nam Phi đang ở trên người của Đường Mộc Tuyết.
Đường Dĩnh dứt khoát mở túi của Đường Mộc Tuyết: “Ở trong này!”
Đột nhiên, khi nhìn rõ túi của Đường Mộc Tuyết sắc mặt Đường Dĩnh đanh lại.
“Hả? Tại sao không có?” Mí mắt Đường Dĩnh giật giật.
Cô ta nhớ rõ vừa rồi cô ta đã bỏ viên kim cương Nam Phi vào trong túi của Đường Mộc Tuyết mài Triệu Vô Cực cũng ngạc nhiên: “Không có? Làm sao có thể?”
Vừa nãy anh ta nhìn thấy Đường Dĩnh ra tay, sao trong túi của Đường Mộc Tuyết lại không có?
“Không có?” Mọi người sửng sốt.
Bọn Triệu Vô Cực và Đường Dĩnh cho răng là Đường Mộc Tuyết trộm, và phản ứng bất thường của Đường Mộc Tuyết khiến họ đều tin Đường Mộc Tuyết thật sự đã ăn trộm.
“Không có?” Đường Mộc Tuyết thở phào nhẹ nhõm như được miên tội chết.
Vừa rồi, trái tim cô như thắt lại trong cô họng.
Dương Tiêu chế nhạo: “Có không?
Đường Dĩnh, mắt cô mọc trong túi đó à? Tay của Mộc Tuyết nhà tôi còn trắng hơn tay cô, giông người ăn trộm ở chỗ nào? Ngược lại là cô, đột nhiên cắt Mộc Tuyết nhà tôi không buông, hành vi của cô rất kỳ lại”
Vừa nãy Dương Tiêu đên chào Kim Đại Chung và những người khác, ai biết được Triệu Vô Cực và Đường Dĩnh đã hợp tác hãm hại Đường Mộc Tuyết.
May mắn Dương Tiêu tình cờ phát hiện kịp thời, vừa nấy anh không xuất hiện kịp thời là vì đã âm thầm giải quyết chuyện này.
Bây giờ, anh đã tuyên chiên với nhà họ Đường, lời nói của Đường Dĩnh thối như đi j, đương nhiên Dừơng Tiêu sẽ không cho Đường Dĩnh một chút mặt mũi nào.
“Anh bảo mắt ai mọc trong đũng quần hả?” Đường Dĩnh tức giận đên mức xâu hồ.
Dương Tiêu giang hai tay nói: “Không phải sao? Nêu không phải thì tại sao cô lại vu khống Mộc Tuyệt nhà tôi?
Hừ, trên người Mộc Tuyết nhà tôi không có cái gọi là kim cương Nam Phi kial”
“Chắc chắn nó ở trên người Đường Mộc Tuyết, chắc chắn ở trong túi khác!” Đường Dĩnh nói một cách tự tin.
Sau đó, Đường Dĩnh lật qua các túi khác của Đườ: ng Mộc Tuyết, nhưng vân không có gì.
Vẻ mặt Đường Dĩnh bối rồi: “Sao lại không có? Không thể nào!”.