Nhìn thấy Tôn Phú Quý nói, nụ cười của Dương Tiêu càng trở nên rực rỡ hơn.
Không nói thì thôi, càng nói càng lộ nhiều khuyết điểm ra ngoài.
Dương Tiêu nhìn về phía Hồ Khoan Quảng: “Ông Hồ, chuyện này.
chắc hăn trong lòng ông đã có ý kiên rôi chứ?”
“Ừm, tôi hiểu rồi!” Hồ Khoan Quảng gật đâu.
Ông ấy tới từ đội trọng án của huyện Thiên Sơn, cực kỳ nhạy cảm với vụ án, thái độ của Tôn Phú Quý đã phản bội ông ta.
Tuy nhiên, bây giờ bà cụ Triệu đã qua đời, họ vận chưa có bằng chứng thuyết phục, quả thực không tiện ra tay với Tôn Phú Quý.
Kít!
Đúng lúc này, Triệu Văn Triết lái xe đên hiện trường.
Sau khi xuống xe, Triệu Văn Triết kinh ngạc nhìn Hỗ Khoan Quảng rôi chỉ vào Dương Tiêu tức giận nói: “Các anh sĩ quan cảnh sát, các anh còn chần chờ gì nữa? Hung thủ giết người thật sự là thằng phế vật vô dụng này, còn không mau bắt giữ cậu ta đi.”
“Cậu Dương không phải là người đầu độc bà Triệu!” Hồ Khoan Quảng nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, Triệu Văn Triết lộp bộp trong lòng, dâng lên một điềm báo không lành.
Kẻ từ lần trước gia đình Dương Tiêu rời khỏi huyện Thiên Sơn, sự nghiệp, của anh ta đã thất bại liên tục, một sô nhân vật kinh doanh thủy sản nồi tiếng, ở huyện Thiên Sơn đã tiễn hành đàn áp anh ta.
Giờ đây, việc kinh doanh thủy sản của Triệu Văn Triết sắp phá sản.
Hôm qua, anh ta tìm Triệu Thiệt Căn, với hy vọng có được một cậy nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi, vực dậy công việc kinh doanh của mình.
Không ngờ, Triệu Thiệt Căn rât ngoan cô, một cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi cũng không cho, điều này khiến Triệu Văn Triết tức giận, nảy sinh ý nghĩ giết người.
Nói thế nào thì Triệu Văn Triết cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tố chất tâm lý của anh ta vượt xa người thường.
Anh ta trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Làm sao có thể? Chắc chắn cậu ta là hung thủ đầu độc bái gái cả!”
“Triệu Văn Triết, anh khăng khăng nói là tôi làm, anh có bằng chứng ‘ không?” Dương Tiêu cười đây ân ý.
Ánh mắt anh như đuốc nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Triết, như thể anh muôn nhìn thâu thế giới nội tâm của Triệu Văn Triết ngay lập tức.
Chơi trò tâm lý Triệu Văn Triết đâu phải đối thủ của Dương Tiêu, không tới ba giây Triệu Văn Triết đã chột dạ.
Triệu Văn Triết bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, tóc gáy dựng hết cả người, khit mũi: “Cái chết của bác gái cả không thoát khỏi có liên quan tới cậu.
Nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi là do cậu tặng, cậu là nghỉ phạm lớn nhất!”
“Ông Hồ, người đã khuất là chuyện lón, chuyện này tạm gác qua một bên đi!” Dương Tiêu thập giọng nói.
Hồ Khoan Quảng do dự một lúc, cuối cùng gật đâu: “Được!”.