Đám người nhà họ Triệu nhìn Triệu Cầm, Đường Kiến Quốc và Đường Mộc Tuyết với ánh mắt khinh thường.
Như thê bọn họ là những đứa con bất hiểu.
Sắc mặt Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc lúc trắng lúc xanh, trong lòng bọn họ càng chán ghét Dương Tiêu hơn.
Nếu không phải Dương Tiêu lên tiếng trước, bọn họ sẽ không xấu hỗ như vậy.
“Haiz!” Đường Mộc Tuyết thở dài với vẻ mặt phức tạp, trong lòng cô càng thất vọng về nhà họ Triệu hơn.
Bà ngoại đã mắt rồi, mấy người này còn nghĩ cách làm nhục gia đình họ, quả thực làm lòng người ớn lạnh.
Triệu Văn Triết chế nhạo: “Đúng vậy!
Tiền sinh hoạt hàng tháng của gia, đình chị đều là tiền triệu, Mộc Tuyết tiền đâu? Dương Tiêu, tiền của các người đâu?”
“Tôi thấy, tất cả đều là giả vờ!”
“Lần trước tôi đã cảm thấy không ( ổn, không biết các người may mắn thế nào mới quen biêt được Vạn Tứ Hải.”
“Nếu không phải có Vạn Tứ Hải giúp các người, e răng nhà các người không khác gì chó nhà có tang!”
Theo quan điểm của Triệu Văn Triết, lần trước gia đình Dương Tiêu trở về huyện Thiên Sơn, đều là do Vạn Tứ Hải ra mặt.
Mời được thần y.
Liễu Giang Hà, kể cả cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, nều không có Vạn Tứ Hải thì gia đình Dương Tiêu còn chẳng bằng cái rắm.
Bị Triệu Văn Chương cưỡng ép làm nhục, Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc căn chặt miệng, đâu dám nói nhiều lời.
“Thứ mắt mặt xấu hồ!” Triệu Thiết Căn tức giận nói.
Đám người nhà họ Triệu nhìn dáng vẻ Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc xấu hồ, ánh mắt bọn họ cực kỳ khinh thường, như thể cuộc sông vinh quang đẹp đẽ của bọn họ đều là khoác lác hết.
Lúc này, Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Không phải chỉ là một bộ trang sức phỉ thủy hoàng gia thôi sao? Chuyện này không thành vấn đề!”
“Không thành vấn đề?” Mọi người giật mình.
Hiền nhiên bọn họ không ngờ Dương Tiêu lại dám nói những lời ngông cuông.
Triệu Cầm nghe vậy đen mặt quở trách: “Thằng phê vật nhà cậu còn dám lăm lời?”
Nghĩ rằng tật cả những điêu này đêu do Dương Tiêu làm khiến bọn họ xấu hồ, Triệu Cầm muốn lập tức bóp chết Dương Tiêu.
Bà ta ham mê hư vinh, bị khinh thường so với giết chết bà ta còn khiến Triệu Cầm khó chịu hon.
“Mẹ đừng lo, chuyện này giao cho con lo là được!” Dương Tiêu nghiêm nghị nói.
Nói xong, Dương Tiêu chớp mắt nhìn Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết hiệu ý đi theo Dương Tiêu lên xe.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu đang rời đi, Triệu Văn Triệt chê nhạo: “Giả thần giả quỷ, chờ xem các người không thê dưa bộ trang sức phỉ thúy hoàng gia, xem các người tự xử như thê nào!”.