Cô ta biết Vạn Thiên không nói đùa với cô {a, với ¡ năng lực mà nhà họ Vạn sở hữu ở huyện Thiên Sơn, đừng nói là đánh nát hàm răng, đánh gãy hai tay, cho dù biên mất khỏi huyện Thiên Sơn cũng không thành vân đề.
Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Con gái nhà gia giáo, có thể đừng bạo lực như vậy được không?”
“Xin lôi anh Dương, tôi thật sự rât tức giận!” Vạn Thiên đỏ mặt, cô ta nhận ra mình đã nói quá mức máu me thô bạo.
Đường Mộc Tuyết tiền lên hỏi: “Làm sao vậy? Không phải vừa nãy anh đi lấy hàng sao?”
“Lấy hàng?” Dương Tiêu cười.
Nhìn Đường Mộc Tuyết, Dương Tiệu nói ngăn gọn cho Đường Mộc Tuyết biết tất cả chuyện xảy ra trong phòng làm việc.
Đường Mộc Tuyết nghe xong, kinh ngạc nói: “Lại có thể có chuyện như vậy?”
“Đúng vậy! Vừa nãy anh đã giải thích với cô ta mà cô ta không nghe!”
Dương Tiêu hơi bât lực.
Anh đên cửa hàng trang sức phỉ thúy hoàng gia với mục đích hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống của bà Triệu, ai ngờ lại gặp phải một nữ nhân viên đứng quây vô lý.
Dương Tiêu cảm thây cân phải nói cho Đường Mộc Tuyết biết, nếu không anh sợ Đường Mộc Tuyết hiểu làm, không biết còn tưởng răng bọn họ thực hiện giao dịch đáng xâu hỗ trong phòng làm việc.
Bây giờ đang là thời buổi rồi loạn, Dương Tiêu không muốn có một mối quan hệ cứng nhắc với Đường Mộc Tuyết.
Van Thiến vừa nghe thấy thé, lập tức nỗi cơn tam bành: “Cái gì? Lập biên lai giả? Được lắm! Gan của cô lớn thật”
Vạn Thiến tràn đầy I tức giận, nếu đôi mắt của cô ta có thể giết người, sợ là nữ nhân viên đứng quây đã chết không có nơi chôn cất.
“Cô Thiền, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa!” Mặt nữ nhân viên đứng quây nhanh chóng tái xanh.
Cô ta thực sự không ngờ Dương Tiêu lại biết Vạn Thiên, điều khiến cô ta sỏn gai ốc nhất là Vạn Thiên còn gọi anh chàng này là anh Dương.
Ở huyện Thiên Sơn, ai mà không biết Vạn Thiên là nữ vương bá đạo điêu ngoa bốc đồng, người có thể khiến Vạn Thiền nề phục và kính trọng, đó là thân phận mà nữ nhân viên đứng quây khó tưởng tượng nôi.
Vạn Thiên tức giận đên nỗi thân thê run lên: “Một câu sai rôi của cô là có thể xong hả? Còn không mau xin lỗi anh Dương!”
Khiến Vạn Thiến tức giận không phải chuyện làm biên lai giả mà là vô lễ Van Thiến vừa nghe thấy thé, lập tức nỗi cơn tam bành: “Cái gì? Lập biên lai giả? Được lắm! Gan của cô lớn thật!”
Vạn Thiến tràn đây tức giận, nếu đôi mắt của cô ta có thể giết người, sợ là nữ nhân viên đứng quây đã chết không có nơi chôn cất.
“Cô Thiền, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa!” Mặt nữ nhân viên đứng quây nhanh chóng tái xanh.
Cô ta thực sự không ngờ Dương Tiêu lại biết Vạn Thiên, điều khiến cô ta sởn gai ốc nhất là Vạn Thiền còn gọi anh chàng này là anh Dương.
Ở huyện Thiên Sơn, ai mà không biết Vạn Thiên là nữ vương bá đạo điêu ngoa bốc đồng, người có thể khiến Vạn Thiền nề phục và kính trọng, đó là thân phận mà nữ nhân viên đứng quây khó tưởng tượng nôi..