CHƯƠNG
Từng câu từng chữ mà Dương Tiêu thốt lên dịu dàng nhưng đầy tính sát thương, mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí của Đường Mộc Tuyết, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết có chút dao động, cô vô cùng cảm động, cảm động đến mức chỉ muốn bật khóc ngay trước mặt mọi người, Từng hình ảnh trước mắt, tựa như một giắc mộng đẹp, khiến cho Đường Mộc Tuyết khó mà tin tưởng được.
Vừa nói, Dương Tiêu từ từ mở chiếc hộp trang sức tỉnh xảo trong tay, bên trong được đặt cần thận chiếc nhẫn kim cương xanh đề vương.
“Mộc Tuyết, năm năm trước khiến em phải ủy khuất gả cho anh, đến một chiếc nhẫn kim cương anh cũng thể mua tặng em, hôn lễ diễn ra vô cùng đơn giản; đêm nay hãy cho anh cơ hội được đeo chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ vào tay em; anh nghe người ta nói rằng khi đeo viên kim cương thiên sứ đã hôn qua sẽ hạnh phúc cả đời bên nhau!” Dương Tiêu thâm tình nói.
Toàn thân Đường Mộc Tuyết run rẩy, cô không dám tin tưởng khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ trị giá trăm triệu trước mặt mình.
Vào giây phút này, cả người Đường Mộc Tuyết đều trở nên ngây ngốc, hình ảnh Dương Tiêu trước mặt cô vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến cho cô có một cảm giác sợ hãi.
Ngoài ra, viên kim cương nụ hôn thiên sứ quá quý trọng, Đường Mộc Tuyết rút tay về, sắc mặt cực kỳ căng thẳng.
Dương Tiêu biết rằng những chuyện xảy ra liên tiếp như vậy đã dọa đên Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chân tình nói: “Mộc Tuyết, anh đã từng thấy qua những đám môi trôi hững hờ trên biển xanh, lắng nghe tiếng mưa rả rích trên đỉnh núi Vu Hiệp, cũng đã từng trải qua một tháng ngắm nhìn sự thay đổi của đỉnh Hakusan từ đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa dần dần trở thành màu xanh tươi mát căng đầy sức sống của thiên nhiên; anh cũng đã thấy qua ráng chiều đẹp như cảnh tiên trên núi Nga Mi, sương mù thắm hai ống tay áo!”
“Anh từng nghe qua tiếng mái chèo quạt nước, từng tiếng từng tiếng vỗ nhẹ trên mặt nước lấp lánh, sau huyên náo lại trở về với tĩnh lặng. Anh đã từng nhìn qua mười dặm gió xuân, ống tay áo ngát hương hoa. Những cảnh sắc khi nhớ về đều cảm thấy nhân sinh vẫn còn chút niềm vui; nhưng tất cả đều không sánh bằng khoảnh khắc anh gặp được em; cho nên Mộc Tuyết yêu dấu xin em hãy chấp nhận cho anh có cơ hội được đeo vào tay em chiếc nhẫn kim cương này, để biểu lộ tình yêu anh dành cho em.”
Nghe đến những lời nói của Dương Tiêu, trái tim Đường Mộc Tuyết như có một chú nai con nhảy nhót không ngừng, cô chần chừ hai giây sau đó đưa bàn tay ra phía trước.
Dương Tiêu cười dịu dàng, trước mặt tất cả mọi người Đường Gia đeo chiếc nhẫn nụ hôn thiên sứ vào ngón tay Đường Mộc Tuyết.
Khi đeo chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ vào tay Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chậm rãi nói: “Mộc Tuyết, anh vẫn còn nợ em một hôn lễ lãng mạn, nhát định có một ngày anh sẽ bù đắp tất cả cho em, khiến cho em trở thành người con gái được tất cả người phụ nữ trên Thế Giới này phải ganh tị”
: “Nhân kim cương xanh Đề Vương nụ hôn thiên sứ? Thật sự là nụ hôn thiên sứ?” Đường Dĩnh nhanh chóng hét lên.
Mọi người nhìn chăm chú lên bàn tay của Đường Mộc Tuyết, chỉ thấy được trên ngón tay của cô đang đeo một chiếc nhẫn kim cương xanh, dưới ánh đèn ấm áp lấp lánh phát sáng.
Chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ? Chính là chiếc nhẫn nụ hôn thiên sứ trị giá trăm triệu?
Trong khoảnh khắc, toàn bộ người Đường Gia như bị sét đánh giữa trời quang, toàn bộ đều ngây người.
Đường Hạo như chịu trăm ngàn cú đả kích, ánh mắt hắn như muốn nứt ra mà hét lớn: “Làm sao có thể? Làm sao có thể trở thành như vậy được? Dương Tiêu không phải là một tên phế vật sao? Hắn ta làm sao có được chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ? Hiện nay ông chủ của khách sạn Empire không phải là vị thương gia thần bí sao? Tại sao lại trở thành Dương Tiêu tên phế vật này?”
“Mộc Tuyết, em hãy bước đến mở cửa sổ đi; em sẽ được tận mắt chứng kiến một cảnh không ngờ đến!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Đường Mộc Tuyết vẫn đang chìm đắm trong niềm vui bất ngờ, không cách nào thoát ra được, cô nhìn Dương Tiêu; Dương Tiêu cũng nhìn sang Đường Mộc Tuyết gật đầu.
Nhìn thấy Dương Tiêu gật đầu, Đường Mộc Tuyết cảm giác trong khoảnh khắc như được tiếp thêm sức mạnh, khiến cô có thêm dũng khí tiến đến gần cửa sổ, kéo lên tắm rèm cửa.
Mọi người tập trung quan sát, bên ngoài một mảng tối đen như mực, hoàn toàn không có bắt cứ điều gì bất ngờ đang xảy ra.
Dương Dĩnh gần như nắm được điểm yếu của Dương Tiêu, trong mắt tràn ngập sự oán hận, căm ghét, cười nhạt nói: “Cái gì? Cái gì cũng không có, vậy mà còn dám nói là có thể tận mắt chứng kiến một cảnh không ngờ đến; thật sự nực cười!”
“Không sai, giả thần giả quỷ, cố ra vẻ huyền bí, thật là hoang đường đáng buồn cười!” Đường Hạo nhân cơ hội châm chọc.
Một đám người dòng chính Đường Gia quét mắt lạnh lùng nhìn sang, lúc này toàn bộ lòng tự trọng của bọn họ đều bị đả kích một cách mạnh mẽ, hận không thể khiến cho Dương Tiêu không còn mặt mũi, xấu hỗ không chốn dung thân!
Biu~ Biu~ Biu~ Ngay khi đám người Đường Gia đang trợn mắt khinh thường, từng đợt pháo hoa được bắn trên trời, chiếu sáng cả vùng trời.
Biu~ Biu~ Biu~ Pháo hoa được bắn trên trời càng lúc càng nhiều, sáng rực cả vùng trời Trung Nguyên, khắp trời rực rỡ pháo hoa, làm kinh ngạc tất cả mọi người ở Thành phố Trung Nguyên, pháo hoa ngũ sắc khiến cho cả bầu trời sao càng thêm lung linh rực rỡ.
Bụp!
Đột nhiên, đèn chiếu sáng xung quanh khách sạn Empire vụt tắt.
Tiếp theo đó, một màn chắn động được diễn ra.
Lấy khách sạn Empire làm trung tâm, toàn bộ hệ thống chiếu sáng được khởi động, không ngừng lan tỏa khắp bốn phía, tỏa sáng thành một hình trái tim cực lớn.
“Đây…đây là…” Đường Mộc Tuyết lại một lần kinh ngạc, không khống chế được cảm xúc của mình.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng hiện lên nét kinh ngạc của Đường Mộc Tuyết, trong mắt Dương Tiêu tràn ngập sự cưng chiều.
Mộc Tuyết, anh xin lỗi, nhẫn nhịn năm năm nay, khiến em phải chịu khổ sở rồi, Đêm nay, vì em thắp sáng màn đêm ngàn dặm, vì em khiến hoa nở đầy trời.
Tận mắt chứng kiến màn đêm trước mắt, Đường Hạo, Đường Dĩnh cũng những người dòng chính Đường Gia khác hai mắt muốn rơi đầy sàn, trong thâm tâm mỗi một người Đường Gia đều dậy sóng.
Nhưng bọn họ không biết rằng, những điều này vẫn chưa kết thúc.